“ Gia Bảo…”
Trong lòng Tần Thi Kì dâng trào cảm xúc, trong hốc mắt như có sương mù, cô ấy đột nhiên nhào vào trong vòng tay của Trần Gia Bảo, cô lặng lẽ ôm cổ Trần Gia Bảo một cách nghẹn ngào, cô ấy chỉ cảm thấy kể từ hôm nay trở đi mình là người hạnh phúc nhất.
Trần Gia Bảo ôm thế giới của mình vào lòng, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, anh thoáng sửng sốt. Ngay sau đó tươi cười thật ấm áp, hắn dừng bước nhảy, ôm lấy Tần Ly Nguyệt giữa đám người đông đúc, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói:”Tin tưởng anh, can đảm thể hiện chính mình là được rồi.”
“Em tin, em tin Gia Bảo, em sẽ nghe anh, làm theo điều mình mong muốn, sẽ không để anh chê cười đâu.”
Tần Ly Nguyệt nghẹn ngào, mắt ngân ngấn nước, khóe miệng lại cong lên đầy hạnh phúc.
Vừa khóc vừa cười thật sự rất đẹp.
Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, trong lòng tràn ngập tình yêu không thể che giấu.
Tần Ly Nguyệt ở trong lòng Trần Gia Bảo, cảm giác an toàn làm người ta thoải mái. Tựa như khi đang ở giữa núi đao biển lửa gặp phải nguy hiểm trùng trùng, Trần Gia Bảo lúc này như vị anh hùng một người một kiếm bước đến thay cô ngăn mọi con sóng dữ.
Cô đột nhiên phát hiện, ở trong lòng người này sẽ làm cô nghiện, không muốn đứng lên chút nào.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo cười khẽ, lần nữa vỗ lưng cô, nói:”Ngoan, chúng ta tiếp tục khiêu vũ đi, xung quanh rất nhiều người đang nhìn đấy!”
Tần Ly Nguyệt nghe vậy mới giật mình nhớ ra xung quanh mình còn rất nhiều người, còn có cả người cha mà cô luôn kính sợ.
Nghĩ đến đây, cô giống như phản xạ có điều kiện bất ngờ rời khỏi lòng ngực Trần Gia Bảo, hai má cô chuyển hồng, lắp bắp nói:”Vâng…vâng…”
Anh bật cười, chủ động dùng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mang theo cô hòa vào tiết tấu của điệu nhạc, lần nữa cùng nhau khiêu vũ.
Cách đó không xa, Tần Thi Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Lữ Hoàng Dương nắm chặt tay thành hai nắm đấm, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người xung quanh hoặc là hâm một hoặc là phẫn nộ nhìn bọn họ. Sau một khúc nhạc, Trần Gia Bảo nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tần Ly Nguyệt đi về phía Tần Thi Vân.
Tần Ly Nguyệt cúi đầu ngượng ngùng theo sau anh, tay cũng để mặc cho anh nắm, tựa như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
“Ngài Trần, chị, hai người nhảy rất đẹp.”Tần Thi Vân khen ngợi.
Trần Gia Bảo tự nhiên ngồi xuống sô pha, lạnh nhạt cười:”Đừng mãi kêu ngài, sau này giống như chị cô, gọi tên của tôi là được.”
“Được, sau này tôi sẽ gọi thẳng tên của anh!”Tần Thi Vân vui sướng nói, đội nhiên nghĩ ra gì đó, chủ động chạy đến quầy rượu, đặc biệt chọn một lọ Lafite 82 năm, kích động chạy đến trước mặt anh, vừa rót rượu vừa hớn hở nói:”Gia Bảo, tôi mời anh uống rượu, đừng khách khí nhé!”
Sau khi phát hiện ra điểm này, Kiều Phượng Hoa càng kinh ngạc, chị em nhà họ Tần, làm gì có ai không phải nữ thần xinh đẹp đến mức cực phẩm. Những người con trai khác có thể lọt vào mắt xanh của một trong số họ, có lẽ là do tổ tiên ngày xưa đã đốt nến thơm. Bây giờ Trần Gia Bảo thể mà lại đồng thời nhận được sự yêu mến của chị em nhà họ Tần.
Điều này… Điều này nếu đồn ra ngoài, con cháu đời sau có lẽ cũng chẳng ai tin.
Kiều Phượng Hoa rất kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, sau đó, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ, ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, khẽ nhấc ly rượu lên, cùng anh cạn ly uống rượu.
Sau đó, cô liền tìm đề tài, bắt chuyện với anh, giống một con mèo nhỏ hiếu kì, vội vàng muốn đẩy Trần Gia Bảo ra khỏi nơi sương mù dày đặc.
Chỉ là, Kiều Phượng Hoa càng nói càng điên cuồng, bởi vì Trần Gia Bảo vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nói chuyện cẩn thận. Cô trừ ý nghĩa tên của Trần Gia Bảo, và việc anh từ Hòa Bình đến, thì những cái khác cô không moi móc ra được tí thông tin nào.
Song trong mắt mọi người, cũng là Kiều Phượng Hoa chủ động đến bắt chuyện với Trần Gia Bảo, mà Trần Gia Bảo luôn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, còn có một đám người hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lên đánh Trần Gia Bảo một trận.
Bọn họ bình thường muốn tìm Kiều nữ thần nói vài câu đều khó vô cùng, thế mà Trần Gia Bảo được Kiều Phượng Hoa chủ động”dâng lên tận miệng”, thế mà anh lại không trân trọng. Mẹ nó, sự khác biệt giữa người với người, sao lại lớn đến vậy?