Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, xách vali của Đoạn Thi Dương bỏ vào cốp sau xe Maserati của Kiều Phượng Hoa.
Đoạn Thi Dương nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo, vẻ mặt tràn đầy cảm động cùng một tia tình cảm không rõ ràng.
Ngay lúc đó, Kiều Phượng Hoa nhạy bén phát hiện được, ánh mắt Đoạn Thi Dương nhìn về phía Trần Gia Bảo có chút không thích hợp, thật giống như đang nhìn người mà mình thầm mến.
Cô ngạc nhiên lấy kính mắt xuống, cẩn thận quan sát Đoạn Thi Dương rồi âm thầm gật đầu.
Công bằng mà nói, Đoạn Thi Dương ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn cùng với đôi mắt linh động, ngoại hình quả thực là lựa chọn hàng đầu. Mà quan trọng nhất, trân người Đoạn Thi Dương có cảm giác của gia đình mà Tần Ly Nguyệt không có, đây là lợi thế của cô ấy.
Sau khi phát hiện điều này, Kiều Phượng Hoa trong lòng âm thầm nhíu mày.
Trần Gia Bảo hướng chị em nhà họ Tần gật đầu rồi mang theo Đoạn Thi Dương đi về phía chiếc xe.
Đoạn Thi Dương có vẻ không tình nguyện bĩu môi, nhưng ánh mắt lại là một mảnh vui sướng, ngồi vào Maserati cùng Trần Gia Bảo rồi nghênh ngang rời đi.
Liều Diệp Chu nhìn Maserati đi xa, trong mắt tràn đầy ghen tị.
Rất nhanh đã đưa Đoạn Thi Dương đến cửa trường học, bởi vì còn chưa bắt đầu đăng ký chính thức cho nên lối vào trường tương đối vắng vẻ, chỉ có một vài người đi bộ.
Đoạn Thi Dương xuống xe mới đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Trần Gia Bảo, vẻ mặt tràn đầy mong chờ, hỏi: “Anh Trần, sau này nếu có cơ hội, tôi có thể gọi điện mời anh ra ngoài chơi không?”
Trong ánh mắt khẩn trương của Đoạn Thi Dương, Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, cười nói: “Có thể.”
Đoạn Thi Dương nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nở nụ cười xán lạn, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt rồi xoay người rời đi.
Trong xe chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa.
Kiều Phượng Hoa nhìn cảnh tượng Đoạn Thi Dương rời đi, ẩn ý nói: “Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Cô cũng rất xinh đẹp”. Trần Gia Bảo từ tốn nói, vẻ mặt không thay đổi.
“Cảm ơn đã khen.”
Không có cô gái nào không thích nghe người khác khen ngợi mình, Kiều Phượng Hoa cũng không ngoại lệ, ánh mắt vừa động nhìn về phía Trần Gia Bảo, khóe miệng lại cười nói: “Cậu thật biết cách chữa bệnh?”
“Đương nhiên.” Trần Gia Bảo gật đầu thừa nhận.
“Y thuật rất cao?”
“Có thể coi là bác sĩ thiên tài.”
“Vậy bây giờ cậu đi với tôi, giúp tôi chữa trị cho một bệnh nhân, được không?”
Kiều Phượng Hoa khẩn trương hỏi, ánh mắt tràn đày mong chờ. Từ khi nghe nói Trần Gia Bảo là bác sĩ thiên tài, thì trong lòng cô đã nảy sinh ý định này.
Trần Gia Bảo âm thầm nhíu mày, vốn dĩ trong kế hoạch của hắn, sau khi giải quyết xong chuyện nhà họ Tần thì lặng lẽ đi đến nhà họ Triệu, đến thẳng đó để điều tra về thế lực bên trong. Nếu như bây giờ đi cùng Kiều Phượng Hoa, sẽ cùng kế hoạch của hắn không tương xứng.
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Kiều Phượng Hoa, nhớ tới hai ngày nay cũng là do cô chăm sóc, trong lòng mềm nhũn gật đầu nói: “Không thành vấn đề”.
“A!” Kiều Phượng Hoa ngạc nhiên, nhịn không được thốt lên một tiếng, sau đó giật mình, áy náy nhìn Trần Gia Bảo rồi xấu hổ cười nói: “Tôi mất bình tĩnh làm cậu chê cười rồi.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi rất thích tính tình này của cô, nhưng mà tôi rất tò mò, đến cùng là bệnh nhân nào lại làm cô mất bình tĩnh như vậy.”
“Là ông nội của tôi.” Kiều Phượng Hoa lái xe về phía nhà họ Kiều, một bên nghiêm túc nói: “Ông nội là người đối xử tốt nhất với tôi trên đời này. Cho nên, chỉ cần cậu có thể chữa hết cho ông nội tôi, mặc kệ là điều kiện gì, tôi đều sẽ đáp ứng cậu, Kiều Phượng Hoa tôi nói được thì làm được.
Trần Gia Bảo sửng sốt, điều kiện gì cũng đều đáp ứng, câu này nghĩ kĩ lại đều thấy mập mờ.
Trần Gia Bảo vô thức nhìn về phía Kiều Phượng Hoa, chỉ là vẻ mặt Kiều Phượng Hoa rất chân thành, đôi mắt trong veo, rõ ràng không có nghĩ đến điều gì khác.
Cùng lúc đó trong biệt thự nhà họ Lục.
Lục Bảo Ngọc ngồi trên ghế salon xem thông tin về Trần Gia Bảo đặt trên bàn trà, sắc mặt tràn đầy khó hiểu.