Trần Gia Bảo không biết Lục Bảo Ngọc đang tính toán hại mình, thậm chí hắn còn không biết Lục Bảo Ngọc là ai. Lúc này, anh đang ngồi trên xe của Kiều Phượng Hoa, nghe Kiều Phượng Hoa giới thiệu sơ lược về nhà họ Kiều.
Ở tỉnh thành, Kiều gia cũng là một dòng tộc lớn mạnh, đủ sức cạnh tranh với nhà họ Tần, nhà họ Triệu và các dòng tộc khác. Mà người đưa nhà họ Kiều đi đến ngày hôm nay, chính là người đứng đầu nhà họ Kiều – ông Kiều Thanh.
Mà bây giờ, ông cụ Kiều bệnh nặng không dậy nổi, làm nhà họ Kiệu như rắn mất đầu, còn có mấy con sói đang vây quanh, có thể nói là từng bước nguy hiểm. Thế mà, trong tình thế nguy cấp này, nhà họ Kiều chẳng những đoàn kết lại mà còn chia làm hai phe, cùng nhau tranh đoạt quyền lợi.
Có thể nói hiện tại nhà họ Kiều, từ bên ngoài nhìn vào vẫn vàng son lộng lẫy, nhưng trên thực thế đã lâm vào hoàn cảnh bấp bênh.
Trần Gia Bảo yên lặng nghe xong, bỗng nhiên nói: “Nói cách khác, chỉ cần cứu tỉnh ông nội cô thì nguy cơ của nhà họ Kiều sẽ tự nhiên biến mất đúng không?”
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Kiều Phượng Hoa nói. Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nói với Trần Gia Bảo bí mật của nhà họ Kiều.
Có lẽ vì Trần Gia Bảo thần bí lại cường đại, làm cho cô có cảm giác tin cậy.
Không bao lâu sau đã tiến vào biệt thự nhà họ Kiều.
Trần Gia Bảo sau khi xuống xe, phát hiện trong gara có không ít loại xe sang trọng, phổ biến nhất đều là Porsche, xem ra nhà họ Kiều thật sự giàu có.
Sau khi bước vào đại sảnh biệt thự, bên trong đã có rất nhiều người, mà trên chiếc ghế đầu tiên ở giữa là hai người đàn ông trung niên ngồi hai bên trái phải, tuổi tác khoảng chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt trưởng thành có chút đẹp trai, nhất là người đàn ông bên trái, hai hàng lông mày cùng Kiều Phượng Hoa có phần giống nhau.
Đồng thời không ít người phân biệt ngồi phía sau hai người, không những phân biệt rõ ràng mà trong mơ hồ, còn có một mùi thuốc súng vô hình.
Sau khi Kiều Phượng Hoa nhìn thấy hai người đàn ông này, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ba, chú hai, sao mọi người đều ở đây?”
Người đàn ông trung niên bên trái nhìn thấy Kiều Phượng Hoa thì khẽ nhíu mày, cũng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi: “Phương Hoa, hôm nay không phải con đến nhà họ Tần sao, sao bây giờ lại trở về, cậu ta là bạn của con à?”.
Vừa nói, ánh mắt ông ta nhìn về phía Trần Gia Bảo, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không ngừng dò xét Kiều Phượng Hoa cùng Trần Gia Bảo, âm thầm suy đoán quan hệ của hai người.
Kiều Phượng Hoa đảo mắt một cái, mang theo Trần Gia Bảo đi tới, nói: “Ba, cậu ấy là bạn của con tên Trần Gia Bảo, Gia Bảo, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là ba tôi Kiều Ngọc Nghi, còn ông ấy là chú hai của tôi Kiều Toàn Tuấn.
Kiều Ngọc Nghi, cũng chính là ba của Kiều Phượng Hoa gật đầu rồi mỉm cười với Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đang chuẩn bị đáp lễ, thì chú hai của Kiều Phượng Hoa, Kiều Toàn Tuấn cười nhạo một tiếng nói:”Phượng Hoa, người bạn này của con sao trước đây chú lại chưa từng thấy, cậu ta không phải là người ở tỉnh sao, con nên nhớ kỹ, con là cô cả nhà họ Kiều, thân phận khác biệt, không phải bất kì ai cũng đều có thể làm bạn với con.”
Lời vừa nói ra, Trần Gia Bảo lập tức nhíu mày, trong lòng không vui.
Trong lòng Kiều Phượng Hoa giật nảy, Trần Gia Bảo là cường giả cấp Tông Sư, nhà họ Kiều có là dòng tộc giàu có nhất tỉnh, nếu Trần Gia Bảo tức giận rời đi thì nhà họ Kiều cũng không thể làm gì. Hơn nữa Trần Gia Bảo bây giờ là hy vọng duy nhất có thể chữa khỏi cho ông nội….
Nghĩ tới đây, Kiều Phượng Hoa lập tức áy náy nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo lắc đầu, biểu thị sẽ không để ý.
Kiều Phượng Hoa trong lòng vui vẻ.
Đột nhiên, Kiều Ngọc Nghi hừ lạnh một tiếng nói: “Chú hai, con gái tôi làm bạn với ai hình như không liên quan gì đến chú đi?”
“Sao lại không liên quan?” Kiều Toàn Tuấn đối chọi gay gắt, không chịu thua ậm ừ nói: “Về công, Phương Hoa là con gái nhà họ Kiều, đại diện cho mặt mũi nhà họ Kiều chúng ta, tôi tự nhiên là vì danh tiếng nhà họ Kiều mà nhắc nhở. Về tư, Phương Hoa là cháu gái tôi, người làm chú như tôi phải quan tâm đến cháu gái của mình, chuyện này sai sao?”
“Ngược lại là chú, làm ba mà còn bỏ mặc Phương Hoa cùng người không rõ lai lịch làm bạn. Hừ, tôi thấy chú là không làm tròn trách nhiệm của một người ba đi.”
Kiều Ngọc Nghi giận tím mặt, đang chuẩn bị chế giễu lại.
Kiều Phượng Hoa cảm thấy rất bất đắc đĩ, sau đó nói: “Ba, chú hai, hai người đừng cãi nhau, Gia Bảo chẳng những là bạn của con mà còn là một bác sĩ thiên tài, hôm nay con mời cậu ấy đến là vì chữa bệnh cho ông nội.”