Trần Gia Bảo tò mò nhìn qua, chưa kịp thấy tên thì Phương Hoa đã đưa điện thoại lên tai, vừa nói mấy câu liền cúp máy, cau mày nói: “Là Lục Bảo Ngọc, trưa mai mời anh đi uống trà ở Royal City.”
Như thể nhìn thấy ánh mắt tò mò của Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa giải thích: “Lục Bảo Ngọc là chị gái của Lục Hán Dương. Buổi hẹn này của cô ta chắc chắn là không tốt đẹp gì. Tôi vốn dĩ muốn trực tiếp từ chối, nhưng người phụ nữ Lục Bảo Ngọc này rất thủ đoạn. Cô ta có thể thông qua tôi tìm ra anh, chắc hẳn đã nắm rõ tung tích của anh, thay vì để cô ta tiếp tục giở trò sau lưng thì tốt hơn hết anh nên chủ động đến xem cô ta định làm gì. Gia Bảo, anh không trách người ta tự mình quyết định chứ?”
Kiều Phượng Hoa tỏ vẻ đáng thương, lo lắng Trần Gia Bảo sẽ tức giận.
“Người đẹp mắc sai lầm, Thượng Đế sẽ đều tha thứ.” Trần Gia Bảo cười nói, ngay cả khi Kiều Phượng Hoa không tự ý quyết định, đoán chừng anh cũng sẽ đồng ý lời mời của Lục Bảo Ngọc.
“Tôi biết Gia Bảo chắc chắn sẽ không giận mà.” Vẻ mặt Kiều Phượng Hoa thả lỏng và mỉm cười, trong lòng có chút vui vẻ, cô đẩy lưng Trần Gia Bảo, để anh ngồi trên chiếc xe Maserati của mình rồi lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Trên đường đi, Kiều Phượng Hoa đã giới thiệu chi tiết Lục Bảo Ngọc với Trần Gia Bảo.
Qua lời kể của Kiều Phượng Hoa, Trần Gia Bảo có thể cảm nhận rõ ràng rằng Kiều Phượng Hoa đánh giá Lục Bảo Ngọc là rất cao, thậm chí Kiều Phượng Hoa còn có chút ngưỡng mộ Lục Bảo Ngọc.
Phải biết rằng Kiều Phượng Hoa đã là một trong những người phụ nữ nổi bật nhất ở tỉnh thành, cả về ngoại hình lẫn năng lực.
Tuy nhiên, một Kiều Phượng Hoa xuất sắc như vậy mà lại tỏ ra rất ngưỡng mộ Lục Bảo Ngọc, khiến Trần Gia Bảo có chút ngạc nhiên.
“Trong xã hội thượng lưu của tỉnh có một câu nói nổi tiếng, những thứ đáng sợ nhất của nhà họ Lục thứ nhất là nguồn vốn khổng lồ của giới doanh nhân, thứ hai là quyền lực của giới chính trị cấp tỉnh và thành thị, thứ ba chính là Lục Bảo Ngọc. Có thể nói, Lục Bảo Ngọc Là một người phụ nữ kì lạ, có thể hô mưa gọi gió bằng chính thực lực của mình.”
Đây là tóm tắt đánh giá của Kiều Phượng Hoa về Lục Bảo Ngọc, khiến Trần Gia Bảo không khỏi liếc nhìn.
Một mình người phụ nữ có thể so sánh với vốn kinh doanh và quyền lực chính trị, nghe có vẻ hơi khó tưởng tượng, điều đó khiến Trần Gia Bảo nổi lên hứng thú với cuộc hẹn của Lục Bảo Ngọc vào ngày mai.
Đương nhiên vì ngày mai phải gặp Lục Bảo Ngọc, người phụ nữ kì lạ mà Kiều Phượng Hoa ngưỡng mộ, không còn cách nào khác anh đành tiếp tục hoãn lại chuyện đi tới nhà họ Triệu tìm ra sự thật.
Chỉ là Trần Gia Bảo không biết, bởi vì vừa mới tới tỉnh anh đã làm náo loạn không nhỏ, danh tiếng dần dần lan ra từ tầng lớp thượng lưu, thế nên nhà họ Triệu biết anh đến tỉnh, đã chuẩn bị tất cả những thủ đoạn, sẵn sàng bí mật đối phó với Trần Gia Bảo.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, vì Kiều Phượng Hoa có chuyện quan trọng cần giải quyết nên Trần Gia Bảo đã lái chiếc Maserati của cô tự mình đến Royal City.
Royal City thuộc ngành công nghiệp của nhà họ Lữ và cũng là một trong những nơi cao cấp nhất ở tỉnh thành. Những người có thể ra vào ở đây tất nhiên đều là những nhà giàu chính hiệu. Bãi đậu xe xếp hàng dài những Ferrari, Porsche và các hãng xe nổi tiếng khác.
Sau khi xuống xe, ngoài dự liệu của Trần Gia Bảo, khi đang bước lên bậc đá cẩm thạch, anh thấy Hồ Quốc Minh đang ở ngoài cửa.
Hồ Quốc Minh đang ngồi trên con sư tử đá lớn ở cửa với vẻ mặt chán nản, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Gia Bảo, hai mắt sáng lên, xoay người nhảy xuống rồi chạy về phía anh.
“Đại ca, sao anh cũng ở đây, ủ uôi, anh vừa lái chiếc xe yêu thích của chị Phương Hoa, quan hệ của hai người tiến triển nhanh phết nhể.” Hồ Quốc Minh cười mập mờ.
Trần Gia Bảo trợn mắt hỏi: “Không phải cậu đang đi thả thính dạo sao? Sao lại ở đây?”
Hồ Quốc Minh gãi đầu cười nói: “Mấy ngày nay em cũng quen được kha khá người, nhưng hôm nay có người muốn tụ tập, địa điểm là ở đây, nghe nói còn có richkid hàng đầu cũng tới, nên em đến góp vui, đúng rồi, đại ca, anh đến đây làm gì?”
“Có cuộc hẹn.” Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói.
“Hẹn với ai?” Mắt Hồ Quốc Minh sáng lên, tự cảm thấy đại ca đang hẹn hò với một cô gái xinh đẹp.
“Lục Bảo Ngọc.” Trần Gia Bảo nói xong liền bước vào, hai nhân viên trong bộ áo dài cách tân sành điệu đứng ở cửa đón khách, thể hiện sự độc đáo của Royal City.
Hồ Quốc Minh đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt nói: “Lục Bảo Ngọc? Đó không phải là chị của Lục Hán Dương sao? Cô ta còn được chị em khen là người phụ nữ mà được đàn ông xếp hàng dài săn đón. Ôi mẹ nó, đại ca ngầu bá cháy, dám khiêu khích cả một bông hồng gai như vậy, này, đại ca, từ từ đợi em với…”
Hồ Quốc Minh giơ ngón tay cái đuổi theo Trần Gia Bảo, ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Đại ca, Lục Bảo Ngọc là một bông hồng có gai, là người phụ nữ rất kiêu kì. Nghe nói, đàn ông ưu tú khắp giới thượng lưu này được cô ta chú ý tới chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đại ca mới đến đây chưa được ba ngày mà còn có thể hẹn hò với Lục Bảo Ngọc, bà nó, đúng là nở mày nở mặt đàn ông Hòa Bình!”
Trần Gia Bảo vừa đi vừa nói: “Không có cuộc gặp gỡ tốt đẹp, cũng không có tiệc ngon nào cả. Đặc biệt Lục Bảo Ngọc còn là chị gái của Lục Hán Dương. Vào tiệc đính hôn của em trai cô ta tối hôm trước, tôi đã cướp lấy vị hôn thê của em trai cô ta. Cậu cảm thấy lần này Lục Bảo Ngọc hẹn tôi ra là để nói chuyện yêu đương mặn nồng sao?”
Hồ Quốc Minh hít sâu một hơi, đột nhiên nở nụ cười: “Chết ở dưới hoa mẫu đơn, xuống dưới âm phủ cũng là ma phong lưu. Hơn nữa, với năng lực của đại ca, chỉ cần Lục Bảo Ngọc không thờ ơ, đại ca ngoắc ngoắc ngón tay thì không phải dễ như trở bàn tay sao?”