Lúc nãy, bọn họ nghe thấy tên mập mạp nói Hồ Quốc Minh đến từ thành phố Hòa Bình, trong lòng vẫn còn vẻ khinh thường, nhưng hiện tại, trong mắt mỗi người đều là vẻ kinh hãi.
“Đương nhiên là quen rồi.” Hồ Quốc Minh cười đắc ý: “Tối hôm kia, tôi còn cùng chị Phượng Hoa uống rượu ở quán bar.”
Kiều Tuấn Phong hơi nghi ngờ, nghe xong lời của Hồ Quốc Minh, anh ta lập tức chế nhạo và khinh thường: “Nói láo! Cậu có thể lừa người khác, nhưng chắc chắn không thể lừa được tôi. Tối hôm đó, chị tôi còn đang tham dự bữa tiệc do nhà họ Lục tổ chức, sao có thể đến quán bar để uống rượu? Đúng thật, những người đến từ tỉnh lẻ như Hòa Bình luôn có trình độ học vấn thấp!”
Mọi người chợt bừng tỉnh và bắt đầu cười nhạo.
“Ồ, cười chết tôi mất, thế mới nói, một người quê mùa đến từ nơi nhỏ bé như Hòa Bình lại có thể biết cô Kiều? Thật là khoác lác mà chưa chuẩn bị kịch bản.”
“Đúng thế, nực cười nhất là anh ta thực sự nói dối trước mặt cậu Kiều. Anh ta không biết cậu Kiều là em họ của cô Kiều sao? Đáng khinh bỉ, vừa xấu xa vừa ngu dốt.”
Người đàn ông mập kia lập tức lạnh lùng, chế nhạo: “Quốc Minh, tôi vui lòng giới thiệu cậu chủ Kiều cho cậu. Cậu không những không cảm kích mà còn nói láo không chớp mắt, không nghĩ cậu là cái loại người này.”
“Chết tiệt, em nói dối anh em là chó con!” Hồ Quốc Minh sắc mặt đỏ bừng, vỗ đùi nói: “Lúc đó cùng uống rượu với chị Phượng Hoa, ngoài em ra còn có đại ca của em, anh không tin thì hỏi đại ca!”
“Ồ? Đại ca của cậu là ai?” Kiều Tuấn Phong khinh thường cười: “Cậu và đại ca của cậu sợ đều là cá mè một lứa.”
Đám người lại lần nữa cười to.
“Đại ca của cậu ta, không phải là tôi sao?”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhàn nhạt cất giọng, đứng lên rồi đi ra từ phía sau Hồ Quốc Minh.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trần Gia Bảo, nhìn anh rất lạ mắt, cho rằng đấy cũng không phải nhân vật lớn gì, trong lòng lại dấy lên khinh thường.
Kiều Tuấn Phong lập tức kích động, kinh ngạc thốt lên: “Trần… Trần Gia Bảo?”
“Đúng, là tôi.” Trần Gia Bảo ôn hòa cười.
“Sao anh lại ở đây?” Đôi mắt của Kiều Tuấn Phong lóe lên tia hận thù, ngay cả bắp thịt chỗ khóe mắt cũng giật giật.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Trần Gia Bảo hỏi vặn lại.
Đám người giàu có ngạc nhiên, rõ ràng là Trần Gia Bảo và Kiều Tuấn Phong quen biết nhau, thậm chí còn nhìn ra giữa hai người có ân oán gì đó.
Nghĩ đến đây mọi người càng thêm kinh ngạc, ở tỉnh thành rộng lớn như vậy, không có mấy người dám đắc tội cậu chủ nhà họ Kiều. Trần Gia Bảo chẳng những có thù oán với cậu Kiều, mà nhìn dáng vẻ đối mặt với cậu Kiều hình như không hề nể nang gì.
Rốt cuộc danh tính của Trần Gia Bảo là gì?
Trong lòng mọi người đều sôi nổi suy đoán, còn có mấy cô ấm tò mò nhìn Trần Gia Bảo.
Hồ Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:”Đại ca, anh mau giải thích cho họ, tối hôm trước chúng ta đến Fly Bar uống rượu với chị Phượng Hoa đi.”
“Tại sao phải giải thích với họ?”Trần Gia Bảo kỳ lạ nói.
“Hả?” Hồ Quốc Minh gãi đầu với vẻ mặt sững sờ.
Trần Gia Bảo thờ ơ nói: “Người tin mình thì không cần giải thích, người không tin mình giải thích cũng vô dụng. Tôi hỏi cậu, tại sao cậu muốn giải thích cho một đám chó mèo không tin cậu?”
Chỉ một câu nói đơn giản, tất cả những cậu ấm cô chiêu này bao gồm cả Kiều Tuấn Phong đều bị khịa tới.
Lời vừa thốt ra làm tất cả mọi người đều tức giận, trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.
Hồ Quốc Minh vỗ đùi, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm, hưng phấn nói: “Đúng, đúng, đúng, vẫn là lão đại ngầu nhất, lời lẽ thật là chí lý!”
Kiều Tuấn Phong khịt mũi, nếu Trần Gia Bảo là đại ca của Hồ Quốc Minh thì việc đến quán bar với Kiều Phượng Hoa để uống rượu là chuyện bình thường. Anh ta cũng không còn để ý tới chuyện này nữa, cười lạnh: “Royal City này được biết đến là một nơi cao cấp nhất ở thủ phủ tỉnh. Không ngờ một vài người quê mùa đến từ tỉnh lẻ có thể trà trộn vào đây. Xem ra tôi phải nói với chị Lục Bảo Ngọc một câu, bảo chị nâng cao hàng rào an ninh nếu không thì ô nhiễm hết một nơi sang trọng như vậy.”
Kiều Tuấn Phong vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đều ồ lên, tên mập lùn càng kinh ngạc hơn: “Cậu Kiều, cậu… cậu biết cô Lục Bảo Ngọc?”
Lục Bảo Ngọc có danh tiếng lớn trong tầng lớp thượng lưu của tỉnh, thậm chí còn lớn hơn Kiều Phượng Hoa một chút, và điều quan trọng nhất là Lục Bảo Ngọc rất bí ẩn và hiếm khi tham dự tiệc tối hay các sự kiện khác, vì vậy mọi người chỉ nghe như là một kỳ danh, rất khó để tận mắt nhìn thấy người.
Đối với nhóm con cháu giàu có bình thường này, nếu Kiều Phượng Hoa là một tiên nữ bị đày xuống trần gian, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng sau cùng vẫn ở trần gian, có thể nhìn thấy và chạm vào, thì Lục Bảo Ngọc chính là nàng tiên ẩn dật dù danh tiếng vang xa nhưng dung mạo mờ ảo, được che đậy trong bức màn bí ẩn, càng giống một nhân vật huyền thoại.
Mà đã là huyền thoại thì người thường trong lòng tự sinh ra kính sợ.