Vì vậy, khi nghe Kiều Tuấn Phong nhắc đến Lục Bảo Ngọc, mọi người liền khiếp sợ mà nghĩ.
Vẻ mặt của Kiều Tuấn Phong lộ ra vẻ ngưỡng mộ, khóe miệng bất giác nở nụ cười: “Tôi đã gặp chị Bảo Ngọc vài lần, hơn nữa quan hệ giữa chị tôi và chị Bảo Ngọc khá tốt, chị ấy chắc sẽ cân nhắc những gì tôi nói.”
Mọi người càng thêm kinh sợ, nhao nhao giơ ngón tay cái lên, thậm chí nhiều người đã nghĩ đến việc thông qua Kiều Tuấn Phong để được nhìn thấy Lục Bảo Ngọc.
Người đàn ông mập lùn thở dài, hâm mộ nói: “Cậu chủ Kiều thật sự là may mắn. Không chỉ có chị gái là cô Kiều Phượng Hoa mà còn gặp được cô Lục Bảo Ngọc. May mắn như vậy thật là hiếm có.”
Kiều Tuấn Phong có vẻ đắc ý, như thể anh ta đang dựa vào một thế lực lớn, nhìn Trần Gia Bảo đầy khiêu khích và nói: “Có thể anh không biết rằng Royal City, một nơi tuyệt vời như thế này chính là sản nghiệp của chị Bảo Ngọc. Nếu tôi muốn, tôi có thể bảo chị Bảo Ngọc đá anh ra ngoài bất cứ lúc nào.”
Hồ Quốc Minh trông có vẻ kỳ quái, vẫn đang nhịn cười, mặt đỏ bừng, đột nhiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười nắc nẻ.
Kiều Tuấn Phong cau mày, không vui nói: “Đồ quê mùa, cậu cười cái gì?
Hồ Quốc Minh vừa cười vừa nói: “Cười chết mất, cậu… cậu còn bảo cô Lục Bảo Ngọc đá chúng tôi đi, cậu không biết cô Lục Bảo Ngọc mời đại ca của tôi đến đây sao? Cậu đang giả bộ gì vậy? Cười mệt.”
Tất cả mọi người đều bị chấn động, ngay cả Kiều Tuấn Phong cũng kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Lục Bảo Ngọc mời Trần Gia Bảo đến Royal City , điều này có tính khả thi không?
Lục Bảo Ngọc thật là một người rất kiêu ngạo, những tài năng trẻ của tầng lớp thượng lưu trong tỉnh thành không biết là nhiều bao nhiêu, nhưng chưa từng có một người, có thể được Lục Bảo Ngọc mời đến nhà thủy tạ Diệu Thiên cả nhất là với tư cách là một vị khách.
Trần Gia Bảo, chỉ là một người quê mùa đến từ thành phố Hòa Bình, anh ta có tài đức và năng lực gì, mà anh ta có thể nhận được sự cô ưu ái Lục Bảo Ngọc?
Tất cả mọi người khi nghe điều này đều lắc đầu phủ nhận, cảm thấy loại chuyện này không chỉ là không thể xảy ra, mà còn là quá hư ảo.
“Đó chỉ là chuyện vớ vẩn thôi, mấy người nghĩ tôi là một đứa trẻ ba tuổi sao? Đừng nói về tính cách kiêu ngạo của chị Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo mới chỉ xúc phạm Lục Hán Dương vài ngày trước chỉ với điểm này thôi, chị Bảo Ngọc chắc chắn sẽ không bao giờ mời Trần Gia Bảo!” Kiều Tuấn Phong nói rất chắc chắn.
Trần Gia Bảo nhướng mày: “Cậu có chắc không? Nếu không, hai người chúng ta đánh cuộc thế nào?”
Kiều Tuấn Phong khẽ cau mày, anh ta đang tự hỏi sự tự tin của Trần Gia Bảo đến từ đâu.
“Chị Bảo Ngọc sao có thể mời Trần Gia Bảo đến đó đúng không? Không, hoàn toàn không thể, ngay cả thiên tài Phụng Minh Luân Phụng đại thiếu kinh tài tuyệt diễm đến từ ẩn sĩ gia tộc, cũng chưa từng được chị Bảo Ngọc mời, Trần Gia Bảo chỉ là có một chút tài năng kẻ quê mùa mà thôi thì còn lâu mới được, nhất định là anh ta đang lầm đạo mình, đúng vậy!”
Nghĩ đến đây, Kiều Tuấn Phong nở nụ cười rõ ràng, tự tin nói: “Hừ, muốn đánh cược thì đánh cược, nếu như tôi thua, chỉ cần sau này nghe được ba chữ Trần Gia Bảo, tôi lập tức quay đầu đi đường vòng, còn nếu anh thua, anh sẽ phải dập đầu ba cái, và đi bộ từ Royal City đến biệt thự của Kiều gia, và quỳ xuống để xin lỗi bố tôi, anh có dám không?”
Tất cả mọi người đều náo động, cuộc cá cược này, đánh cược không phải là tiền bạc, hay là đánh cược mạng sống, mà là danh dự và nhân phẩm của hai người đàn ông!
Cho dù là Trần Gia Bảo, hay Kiều Tuấn Phong, họ đều tự cao và ngạo mạn, nếu thua chắc chắn sẽ khó chịu hơn mất hàng triệu tệ Trung Quốc.
“Được thôi, tôi hy vọng lúc đó anh sẽ không hối hận vì đã cá cược.” Trần Gia Bảo khóe miệng cong lên một nụ cười đùa giỡn.
Hồ Quốc Minh càng là cố nén cười, sắc mặt anh ta đỏ bừng, trong lòng thầm mắng: “Đồ ngu.”
Đột nhiên, có một người đàn ông nhỏ béo kêu lên, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong mắt anh ta hiện lên nhiều cảm xúc khác, anh ta bàng hoàng hỏi : “Đó là… Đó có phải là cô Lục Bảo Ngọc không?”
Mọi người nghe xong đều nhanh chóng quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt của mọi người đều hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Chắc chắn rồi phải rồi, trong đại sảnh, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp, với thân hình dài như ngọc, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, và khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, mỗi bước đi vùng không gian chỗ đó đều phảng phất nở hoa, đang chậm rãi đi về phía họ.
Hầu hết những người có mặt đều chưa bao giờ nhìn thấy Lục Bảo Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này, mọi người gần như ở trong tiềm thức, họ khá chắc chắn rằng cô ta là Lục Bảo Ngọc.
Bởi vì ngoại hình của Lục Bảo Ngọc, thật sự rất xinh đẹp, và khí chất của cô ta tựa như một thiên tử thoát trần vậy.
“Thực sự là chị Bảo Ngọc!” Kiều Tuấn Phong thốt lên, ánh mắt anh ta có ba phần kinh ngạc, ba phần phấn khích, ba phần ngưỡng mộ, và một phần si mê.