“Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là, cô muốn làm sao bây giờ?” Trần Gia Bảo nhẹ giọng đáp.
“Bảo Ngọc sẽ chơi đàn cổ cho anh nghe, anh là người đàn ông thứ hai nghe tôi chơi đàn cổ.” Lục Bảo Ngọc ngồi trước cây đàn, với vẻ mặt bình tĩnh, và mỉm cười: “Anh có cảm thấy mình rất vinh hạnh không?”
“Không, hoàn toàn không phải vinh hạnh.” Trần Gia Bảo cười cười, tựa hồ nhìn thấy Lục Bảo Ngọc cảm thấy không vui, nhất thời nói tiếp: “Bởi vì tôi không phải là người đầu tiên.”
“Người thứ nhất là Lục Hán Dương.” Lục Bảo Ngọc liếc nhìn anh, đặt tay lên đàn, nhẹ nhàng khảy.
Tiếng đàn du dương, êm tai, dễ chịu, Lục Bảo Ngọc cũng xinh đẹp, và rạng ngời.
Trần Gia Bảo khẽ nhắm mắt lại, và đột nhiên, một nụ cười khó giải thích nổi lên từ khóe miệng.
Chậm rãi, tiếng nhạc du dương càng lúc càng dồn dập, giai điệu càng lúc càng cao, bỗng nhiên, tiếng đàn đột nhiên tăng tốc, trở nên dồn dập hơn, như thể một đội quân dũng mãnh, như một đội quân khim qua sắt mã, xông lên xâm lược, thậm chí ngay cả tiếng đàn cũng nhàn nhạt cũng biến chất, mang theo ý định giết người!
“Trần Gia Bảo, trên thực tế, anh không nên tới hôm nay.”
Đột nhiên, trong tiếng đàn cổ cao vút, giọng nói lạnh lùng của Lục Bảo Ngọc vang lên, và được truyền đến một cách rõ ràng!
Trần Gia Bảo nhướng mày, cảm thán: “Xem ra cô cũng là một cao thủ võ công, tuổi còn trẻ, mà đã tu luyện cao như vậy, thật sự là hiếm thấy.”
Lục Bảo Ngọc cười, khẽ cười, cười rất tự hào, nói: “Hiện tại anh mới biết là đã quá muộn, anh có biết rằng tách trà anh vừa uống có chứa trùng độc không? Chỉ cần bị tiếng đàn của tôi thúc giục, nó sẽ hút máu trong các cơ quan nội tạng của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn?
Anh có biết rằng, có không dưới 5 khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào anh trên các nóc nhà xung quanh?
Chỉ cần tôi ra lệnh, anh liền bị bắn thành cái sàng?”
Đột nhiên, từ một căn phòng cổ gần đó, có một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp bước ra.
Cô ấy là Châu Nguyệt Tâm.
Cô ta cầm trong tay một khẩu súng lục màu đen, Châu Nguyệt Tâm cười đến gần Trần Gia Bảo, đặt cái họng súng đen ngòm của mình lên thái dương Trần Gia Bảo, cười nói: “Tôi biết anh rất tuyệt, nhưng cho dù anh có vĩ đại cỡ nào, cũng không thể nhanh hơn khẩu súng lục mà tôi đang có, chỉ cần anh dám nhúc nhích một chút, tôi sẽ một phát giết anh.”
Nó chắc chắn là có một nguy cơ sinh tử!
Kể từ khi Trần Gia Bảo xuống núi, tình huống này là nguy hiểm nhất!
Điều kỳ lạ là thay vì sợ hãi, Trần Gia Bảo vẫn lộ ra vẻ tán thưởng trong mắt, nói: “Để đối phó với tôi, không chỉ có cô với tư cách là một cao thủ võ lâm, cô còn hạ độc trong trà của tôi, và thêm cả việc phục kích bắn tỉa nữa, lại còn lo lắng rằng súng bắn tỉa ở quá xa, tôi sẽ bỏ chạy được, lại sắp xếp thêm để tên sát nhân quyến rũ này, chĩa súng vào tôi ở cự ly gần.
Để tôi đếm xem, để chắc chắn rằng không có gì sai sót, cô đã chuẩn bị tổng cộng bốn tuyệt chiêu, rất đáng để chiêm ngưỡng, Lục Bảo Ngọc một thiên tài nổi tiếng của tỉnh thành.”
“Tôi đã dùng dao mổ trâu chỉ để giết một con gà, giơ tay lên và chém xuống, là thời điểm sung sướng nhất, đây là tính cách và thói quen của Lục Bảo Ngọc tôi, tuy nhiên, có một điều anh đã nói sai …” Lục Bảo Ngọc đắc thắng cười, nói: “Anh đã bỏ lỡ một cái, trên thực tế, tôi đã chuẩn bị tổng cộng năm sát chiêu cho anh.”
“Ồ? Loại thứ năm là gì, tôi muốn nghe thêm.” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Đó là vẻ đẹp của tôi.” Lục Bảo Ngọc khóe miệng nở nụ cười tự tin: “Nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân. Dù là nam nhân, hay là một người anh hùng, chỉ cần là nam nhân, hắn đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp. Chỉ hỏi, nếu không phải do tôi, Lục Bảo Ngọc đích thân mời anh, anh có ngoan ngoãn mà đến đây không? Cho dù anh tới đây, làm sao anh có thể uống trà độc của tôi mà không chút đề phòng, để mà cuối cùng chui vào bẫy? Vì vậy, vẻ ngoài xinh đẹp của phụ nữ chính là chiêu thức giết người mạnh mẽ nhất, là vũ khí giết người không dính máu, mà đàn ông vẫn vui vẻ chịu đựng, anh có nghĩ đàn ông rẻ tiền, và nông cạn không?”
Trần Gia Bảo thở dài: “Trên đầu chữ sắc là một cây đao, người xưa chân lý không lừa gạt tôi.”
Phía sau Đại sảnh Hoa Hồng, bên trong đình nghỉ mát, tiếng đàn cao vút, sát khí nồng nặc.
Lục Bảo Ngọc vẫn đánh đàn như trước, tuy là mỹ mạo hiếm thấy trên thế gian, thế nhưng trong ánh mắt lại có ý giễu cợt, khẽ cười nói: “Đúng vậy trên đầu chữ đao có một chữ sắc, thế nhưng anh đừng quên trong chữ nhẫn cũng có một chữ đao, có dù có cố nhịn nữ sắc trước mắt thì nội tâm vẫn bị dày vò thống khổ. Cho nên người xưa đã dạy, người mà không hề có chút rung động dù có mỹ nhân trước mắt, trong vạn người khó tìm được một người. Trần Gia Bảo anh tuy là thiếu niên tuấn kiệt, nhưng cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này đây, ở ngay đây anh mới bị tôi hạn chế trong lòng bàn tay.”
Trần Gia Bảo bùi ngùi than thở: “Tôi từng nghe nói không dưới một lần là Lục Bảo Ngọc của nhà họ Lục rất thông minh, thậm chí có người còn nói rằng cho dù nhà họ Lục có sụp đổ nhưng chỉ cần vẫn còn Lục Bảo Ngọc thì nhà họ Lục vẫn có thể vực dậy lần nữa, lúc đó tôi nghe chỉ cảm thấy chút tò mò chứ cũng không lưu tâm gì nhiều, nhưng bây giờ, tôi không thể không thừa nhận, cô thật sự rất thông minh, hơn nữa còn thông minh hơn nhiều người mà tôi từng gặp qua.”