Sắc mặt Trần Gia Bảo không đổi, đứng nguyên tại chỗ không tránh không né, kiếm khí trên đầu ngón tay càng ngày càng thêm thuần chất: “Cô thật sự rất mạnh nhưng đáng tiếc, còn có rất nhiều người mạnh hơn cô!”
Câu lạc bộ Hoa Hồng, Trần Gia Bảo đứng trong đình nghỉ mát thách thức.
“Trần Gia Bảo, hôm nay anh đừng mơ có thể ra khỏi câu lạc bộ hoa hồng này.”
Lục Bảo Ngọc vẻ mặt lạnh như băng, nhếch miệng lên, mười ngón tay hết sức thon dài, đang không ngừng gảy trên dây đàn, thủ pháp rất điêu luyện, làm cho mọi người xung quanh đều xem đến hoa mắt.
Vô số âm thanh của tiếng đàn hóa thành kiếm khí, từ các phía xung quanh hướng về phía Trần Gia Bảo mà bao vây lại.
Ở nơi không xa, Châu Nguyệt Tâm vẻ mặt kinh hãi, cô ta từ trước đến giờ đều chưa thấy Lục Bảo Ngọc đánh nhau bao giờ, chỉ biết cô chủ rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, cô chủ lại có thể lợi hại đến trình độ này.
“Cô chủ quả nhiên là thiên tài, đối diện với mấy chiêu thức dường như không có cách nào trốn thoát của cô chủ, cho dù là Ông Trần người nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Quảng Ninh, chắc cũng sẽ cảm thấy rất khó để giải quyết?”
Châu Nguyệt Tâm ánh mắt hoảng sợ, tự mình lẩm bẩm.
Mắt thấy vô số kiếm khí như muốn bó chặt vào trên người Trần Gia Bảo, thậm chí, vào lúc các kiếm khí mãnh liệt muốn bó chặt, quần áo của Trần Gia Bảo âm thanh bay phần phật lên.
“Tài năng thấp kém.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo lạnh giọng nói một tiếng, vẻ mặt xem thường, ngón trỏ tay phải chỉ lên trời, chỉ thấy một luồng kiếm khí ngang dọc đan xen.
Chỉ thấy giây kế tiếp, chỉ thấy Trần Gia Bảo hô nhẹ một tiếng, ngón trỏ đột nhiên xông thẳng về phía trước.
Tức thì, chỉ thấy ngưng kết thành một hàng dọc kiếm khí sắc nhọn, khí thế kinh người, vừa mới phóng ra, những nơi bay qua, những kiếm khí nhỏ bé do âm thanh tiếng đàn của Lục Bảo Ngọc hóa ra, đều tới tấp mà đảo ngược trở về.
Chỉ nghe “phanh”một tiếng, dây đàn cây đàn cổ của Lục Bảo Ngọc cứ như vậy mà đứt đoạn, âm thanh cứ như vậy mà ngừng, Lục Bảo Ngọc càng hứng chịu sự phản thệ, rên lên một tiếng khó chịu, lùi về phía sau mấy bước, té xuống dưới đất, đôi môi trắng bệch, cũng chảy ra một dòng máu tươi, hoảng sợ nói: “Điều này… điều này làm sao có thể.”
Một kiếm vừa ra, triệt để phá bỏ sát chiêu của Lục Bảo Ngọc!
Châu Nguyệt Tâm càng hoảng sợ hơn, kinh hãi hô lên một tiếng.
Giây tiếp theo, trước mắt hai người vù một cái, chỉ thấy thân hình Trần Gia Bảo đã biến mất, gần như trong chớp mắt, liền xuất hiện ở trước mặt Lục Bảo Ngọc, một tay bóp lấy cổ cô ta kéo từ dưới đất lên, cười lạnh lùng nói: “Tôi có nói qua, cô rất mạnh, nhưng mà vẫn mãi mãi không đủ mạnh, bây giờ cô phục chưa?”
Lục Bảo Ngọc chịu đựng sự kiềm chế của Trần Gia Bảo, chỉ thấy hít thở khó khăn, gương mặt xinh đẹp gần như hoàn mỹ, đã bị căng ra thành một màu đỏ chót, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Châu Nguyệt Tâm gặp tình huống như vậy, lo lắng vô cùng, cũng xem nhẹ thân mình đang bị trọng thương, vội vàng móc ra một nắm cát trước đó giấu lên, đang chuẩn bị xông tới Trần Gia Bảo, hy vọng có thể ép Trần Gia Bảo buông Lục Bảo Ngọc ra.
Đột nhiên, một đạo kiếm khí sắc nhọn từ trong không trung xông đến, trực tiếp cắt đứt nắm cát đang trên ống bắn.
Một đạo kiếm khí, lại khủng khiếp như vậy, nếu như trực tiếp xông về phía Châu Nguyệt Tâm, vậy thì Châu Nguyệt Tâm lập tức sẽ xuống hoàng tuyền!
“Đáng…đáng sợ quá.” Châu Nguyệt Tâm bị hù dọa đến mặt mày tái mét, trong nháy mắt như hít thở ngược vậy.
“Cô gái, cô tốt nhất là đừng làm bừa, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ không lỡ tay mà cắt đứt cổ cô ta.”
Trần Gia Bảo lạnh lùng trừng cô ta một cái.
Cái nhìn này, vẻ mặt lạnh lùng, không có một tia tình cảm nào.
Châu Nguyệt Tâm trong nháy mắt như bị đông cứng đến tận xương cốt, rùng mình một cái, không còn dám hành động bậy bạ nữa.
“Nếu như sớm biết Trần Gia Bảo lại là cậu Trần tiếng tăm lẫy lừng, cho dù nói cái gì, mình cũng sẽ ngăn cản cô chủ đối phó với Trần Gia Bảo, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, cô chủ bày ra năm sát chiêu trùng lập, đều bị anh ta một kiếm phá hết, đã đắc tội triệt để với cậu Trần, nói cái gì cũng quá muộn hết rồi…..”
Trong lòng Châu Nguyệt Tâm chỉ còn lại niềm hối hận sâu sắc, lúc này đây, trong mắt cô ta, Trần Gia Bảo đã cùng nghĩa với từ bất khả chiến bại rồi.
Trần Gia Bảo nắm lấy cổ của Lục Bảo Ngọc, dù cho bây giờ Lục Bảo Ngọc hít thở khó khăn, vẻ mặt đau khổ, đến mức ngũ quan cũng đã có chút nhăn nhó lại rồi, cho dù là khoảng cách gần như vậy, Trần Gia Bảo vẫn cảm thấy Lục Bảo Ngọc thật sự rất đẹp.