“Cô quả thực rất thông minh, bày bố sát chiêu cũng không có chút sơ hở gì, nếu như hôm nay đổi thành người khác, e rằng đã chết trên tay cô mấy trăm ngàn lần rồi, đáng tiếc, cô lại lơ là một điểm, ở trước mặt một thực lực cường đại, tất cả các âm mưu quỷ kế, đều sẽ lộ rõ ra sự vô lưc yếu ớt, ngoài ra, sự điều tra của cô đối với tôi vẫn chưa đủ, không biết được thân phận và thực lực thật sự của tôi, đây chính là nguyên nhân thất bại thảm hai của cô ngày hôm nay.”Trần Gia Bảo lắc đầu nói, đồng thời lực tay cũng buông nhẹ ra, cho Lục Bảo Ngọc một cơ hội để hít thở.”
Lợi dụng cơ hội này, Lục Bảo Ngọc đau khổ ho nhẹ mấy cái, vội vàng mà hít lấy một hơi dài, lập tức, ánh mắt căm hận mà nhìn vào Trần Gia Bảo, dường như hận không thể đem Trần Gia Bảo chặt thành tám khúc.
Trần Gia Bảo nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta, không những đối đầu gay gắt, vả lại, trong mắt còn dần dần lộ ra vẻ trào phúng.
Sắc mặt Lục Bảo Ngọc có chút thay đổi, cô lớn đến từng này, từ trước đến nay đều là thiên chi kiều nữ trong mắt mọi người, cho dù là ai, ánh mắt nhìn cô ta, đều là ánh mắt ngưỡng mộ cùng với với kính nể, giống như Trần Gia Bảo vẻ trào phúng không thèm che giấu thế này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau chốc lát, dường như chịu không nổi sự trào phúng của Trần Gia Bảo, Lục Gia Bảo có hơi gụt đầu xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, nói: “Tính cách của tôi luôn thích kiểu giết gà lấy dao mổ trâu, trước khi anh đến, tôi tự hỏi đã chuẩn bị hoàn toàn xong hết, tuyệt đối phải nắm anh trong tay, chỉ là hoàn toàn không ngờ tới, anh thế nhưng lại là cậu Trần cao thủ nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Quảng Ninh, anh che giấu cũng thật sự rất kín.”
“Cô sai rồi.” Sự trào phúng của Trần Gia Bảo lại càng rõ ràng hơn, nói: “Tôi chưa bao giờ che giấu thân phận của bản thân mình, chẳng qua là cô, vì cô…”
Trần Gia Bảo lại hướng một mắt nhìn vè phía Châu Nguyệt Tâm, cười nhàn nhạt nói: “ho rằng tôi chỉ là một người bình thường, có thể nói, điều tự nhận định của hai người, mới dẫn đến sự thất bại hôm nay của hai người.”
Lời nói vừa ra, vẻ mặt Lục Bảo Ngọc càng thay đổi hơn, bỗng nhiên nhớ đến, chính là vào mấy ngày trước, lúc Châu Nguyệt Tâm mới từ thành phố Hòa Bình quay về, thì đoán mò Trần gia Bảo chính là “cậu Trần”, cô còn đem trường hợp này phủ định bỏ.
“Nếu như sớm nghe theo lời đề nghị của chị Tâm, hôm nay cũng sẽ không thua thảm bại đến vậy, sống hay chết đều nằm trong tay của Trần Gia Bảo.” Nhớ đến điều này, trong lòng Lục Bảo Ngọc lại xuất hiện sự phiền muộn chán nản vô cùng.
“Vốn là, tôi với nhà họ Lục không có thâm thù đại hận gì, cho dù là Tần Ly nguyệt ở trước mặt mọi người từ chối hứa hôn với Lục Hán Dương, thì đó cũng chỉ là nữ nhi tư tình, chung quy đến cuối cùng đều là sự lựa chọn của mỗi người, nhưng tôi lại không tới, nhà họ Lục các người lại vì điều này, lại muốn dồn tôi vào đường chết, cô nói xem, tôi có phải nên lấy gậy ông đập lưng ông không?”
Trần Gia Bảo nói đến đây, vẻ mặt u ám, tay đang bóp chặt Lục Bảo Ngọc đột nhiên dùng sức.
Lục Bảo Ngọc khó chịu rên lên, hô hấp khó khăn, thiếu chút nữa thì đã trợn tròng trắng ra, một khuôn mắt xinh đẹp đều biến thành đỏ chót, nắm lấy tay của Trần Gia Bảo vùng vẫy, hòng nghĩ muốn kéo lấy tay của Trần Gia Bảo ra, nhưng mà không biết phải làm thế nào khi thực lực hai bên lại cách xa nhau như vậy, một chút lợi ích cũng không có.
Vẻ mặt Châu Nguyệt Tâm đầy vẻ lo lắng, muốn xông qua phía bên kia để cứu Lục Bảo Ngọc, không biết chuyện gì lại bị một kiếm của Trần Gia Bảo thiếu chút nữa làm trọng thương, đừng nói xông đi cứu, ngay cả muốn đứng lên, đều khó khăn vô cùng.
Mắt nhìn thấy Lục Bảo Ngọc một thế hệ thiên chi kiều nữ đang trong thế muốn mất đi tính mạng.
Đột nhiên, Lục Bảo Ngọc sử dụng bản lĩnh của bản thân, vùng vẫy khuôn mặt đỏ chót nói: “Anh…anh không thể giết tôi, tôi…tôi…tôi vẫn còn có lời muốn nói…muốn nói.”
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, Lục Bảo Ngọc cô gái này tuy rằng rất thông minh, nhưng mà bây giờ tính mạng cô lại nằm trong bản thân mình, cộng thêm thực lực cách xa nhau như vậy, cũng không cần thiết lo cô ta sẽ giở ra thủ đoạn gì.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo hơi thả lỏng tay ra, liền buông ra cái cổ trắng như tuyết của cô ta.
Vừa mới được tự do, Lục Bảo Ngọc ho dữ dội lên, thiếu chút nữa hai đầu gối mềm nhũn mà ngã xuống đất.
“Nói đi, cho tôi một lý do để không giết cô.” Trần Gia Bảo xoa bóp lấy hai đôi tay, nhàn nhạt mà hỏi.
Châu Nguyệt Tâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại lập tức nhảy lên tiếp khi nghe thấy giọng nói phát ra.
Lục Bảo Ngọc bình phục lại trạng thái của bản thân, vốn là muốn bày ra vẻ mặt căm hận, lập tức chuyển đổi thành khuôn mặt sáng chói, nhất định là sẽ không ai nhìn ra, cô ta thế nhưng lại mới từ quỷ môn quan chạy ra.
“Cậu Trần, trước đó anh cũng nói qua rồi, anh với nhà họ Lục lại không có thâm thù đại hận gì, nếu như anh giết tôi, không chỉ một chút điều tốt cũng không có, ngược lại còn hứng phải sự trả thù mãnh liệt của nhà họ Lục, tôi nghĩ, điều này cũng là điều anh không muốn nhìn tới nhất?” Lục Bảo Ngọc vẻ mặt phức tạp mà nói.
Trước đây, chỉ cần cô ra tay, đều là người khác hướng về phía cô đầu hàng, nhưng mà bây giờ đối diện với Trần Gia Bảo, tình hình thế nhưng lại hoàn toàn đảo ngược lại, làm cho cô vô cùng không thể thích ứng nổi.