Châu Nguyệt Tâm vô cùng ngạc nhiên, liên tục nhìn chằm vào Trần Gia Bảo.
Quả nhiên, nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Gia Bảo tỏ vẻ khen ngợi, thở nhẹ một hơi: “Cô quả nhiên rất thông minh, nhưng mà người phụ nữ xinh đẹp giống như cô, lại còn thông minh thế này ở bên cạnh, tôi lúc nào cũng sẽ lo lắng bị cắn lại.”
“Ồ? Lẽ nào cậu Trần tiếng tăm lẫy lừng, còn sợ một người phụ nữ yếu ớt như tôi?”Lục Bảo Ngọc chớp chớp mắt, cười khiêu khích.
Người đàn ông không thể chịu được sinh vật khiêu khích như thế: “Tôi có thể tha mạng cho cô, có điều …” Trần Gia Bảo đột nhiên cười lạnh một tiếng, đưa tay ra bóp cổ Lục Bảo Ngọc.
Lục Bảo Ngọc còn tưởng là Trần Gia Bảo nói một đằng làm một nẻo, vừa mới sợ hãi phát ra tiếng, đột nhiên, trong bàn tay của Trần Gia Bảo đã xuất hiện một viên thuốc màu đỏ, búng đầu ngón tay, viên thuốc đã bắn thẳng vào trong miệng của Lục Bảo Ngọc.
Lục Bảo Ngọc bất ngờ trừng mắt nhìn, mới phản ứng lại thì đã nuốt viên thuốc xuống rồi.
Lúc này Trần Gia Bảo mới thả Lục Bảo Ngọc ra, bình thản nói:”Đây là thuốc độc, hơn nữa là rất độc trong các loại độc, trong thiên hạ này, chỉ có tôi mới có thuốc giải, cô yên tâm, cứ cách nửa tháng, tôi sẽ cho cô giải độc một lần, cô là một người phụ nữ thông minh, có lẽ cũng đã biết cô nên làm gì.”
Lục Bảo Ngọc không hề mắc bệnh tâm thần, chỉ là dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Trần Gia Bảo, một lúc sau, mới gật gật đầu, dường như đã nhận lệnh.
Một bên còn lại, Châu Nguyệt Tâm thở phào một hơi, vốn dĩ cho rằng có thể đối phó được Trần Gia Bảo, kết quả, cô chủ trúng độc, sống chết còn nằm trong tay Trần Gia Bảo, hơn nữa cô ấy còn bị thương nặng, thật sự có thể nói là thất bại thảm hại, mất cả chì lẫn chài.
“Rất tốt, thời gian chúng ta ở đây cũng đã rất lâu, cũng nên ra ngoài để gặp mặt mọi người, nếu không thì, bọn họ sẽ lại suy nghĩ mấy thứ linh tinh, có điều, bộ đồ này của cô, hình như không thích hợp để mặc trên người lắm.” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, nhìn kỹ lại thân hình của Lục Bảo Ngọc từ trên xuống dưới, trong ánh mắt xuất hiện mùi vị ấm áp.
Trải qua màn đối đầu vừa rồi, đầu tóc của Lục Bảo Ngọc có hơi rối, trên miệng còn dính máu, bộ áo dài cách tân thêu hoa xanh và trắng trên người cũng bị dính bùn vài chỗ, dưới chiếc áo dài tách ra kia, là đôi chân dài thon thả cũng xuất hiện mấy vết xước.
Tuy rất bóng bẩy, nhưng cũng nhếch nhác không thể tả.
“Anh đợi tôi một chút, tôi đi thay một bộ đồ khác.” Lục Bảo Ngọc thở dài một hơi không biết làm gì, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, Trần Gia Bảo đã đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô lau vết máu trên miệng.
Lục Bảo Ngọc hoàn toàn cứng đờ, đây là lần đầu tiên cô với một người khác giới tiếp xúc một cách dịu dàng thế này, dưới ánh mắt vô cùng hoảng loạn, chỉ muốn trốn đi.
“Đứng yên!”
Giọng điệu Trần Gia Bảo vô cùng kiên quyết.
Ngay lập tức Lục Bảo Ngọc đứng yên tại chỗ, không dám động đậy lung tung nữa, để mặc cho Trần Gia Bảo giúp mình xử lí vết máu trên miệng, có điều cô ta cong môi lên, cả mặt đều không hề tình nguyện, chỉ là trong lòng vừa hoảng loạn vừa khó xử.
“Đã xong.”
Sau một lúc, Trần Gia Bảo cười, cùng lúc buông Lục Bảo Ngọc ra.
Giờ Lục Bảo Ngọc mới thở phào, cô ta đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo, trong lòng phức tạp, lập tức quay người, đi về hướng căn phòng.
Trong sân, chỉ còn lại hai người là Trần Gia Bảo và Châu Nguyệt Tâm.
“Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi, cô chủ nhà cô đã đem cô tặng cho tôi, nếu như tôi không nghe nhầm thì lúc nãy cô cũng không có phản đối, đúng không?”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo quay người, đi về hướng Châu Nguyệt Tâm.
Châu Nguyệt Tâm ngay tức khắc bị doạ, trong lòng vô cùng hoảng loạn, lắp bắp nói: “Anh… anh muốn làm… làm gì?”
Cô ta vô cùng luống cuống, cũng quên mất lúc đầu Trần Gia Bảo đã từ chối rồi, có điều, cho dù có muốn trở mặt thì cũng có thể thế nào nữa, bây giờ đến Lục Bảo Ngọc cũng đã trở thành thuộc hạ của Trần Gia Bảo, Châu Nguyệt Tâm tự nhiên cũng phải nghe theo lời của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo không nói gì cứ tiếp tục đi thẳng về phía Châu Nguyệt Tâm.
Tuy là Châu Nguyệt Tâm đã trọng thương, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn sợ hãi lúng túng, rõ ràng là đã nghĩ lệch đi rồi, trên má hiện ửng đỏ hồng.
“Cô bị kiếm* khí của tôi làm cho bỉ thương, nếu như không kịp điều trị sớm, cánh tay của cô coi như tàn phế.”
*kiếm khí: vũ khí là một cây kim nhỏ bằng bạc Trần Gia Bảo đến trước mặt Châu Nguyệt Tâm, một ngón tay đặt lên trên vai Châu Nguyệt Tâm, một tia kiếm khí được lấy ra từ trong vết thương trên vai, tiêu biến ngay trong không trung.
Ngay lập tức, Châu Nguyệt Tâm đau đớn kêu lên, máu trên vai chảy ra.