“Kiếm khí đã được tôi lấy ra, cánh tay này của cô cũng coi như đã được giữ lại, chỉ cần máu ngừng chảy thì hoàn toàn không còn gì đáng ngại.” Trần Gia Bảo lại điểm huyệt vài cái, rất nhanh, máu đã ngừng chảy ra.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Giờ Châu Nguyệt Tâm mới biết là bản thân mình đã nghĩ sai hướng, chỉ còn cảm thấy mặt vô cùng nóng.
Trần Gia Bảo ngang nhiên cười, chủ động đưa tay đỡ Châu Nguyệt tâm đứng dậy, đi vào trong trong đình nghỉ mát.
Cả người Châu Nguyệt Tâm đều ngây ra, đợi lúc cô phản ứng lại thì đã ngồi trên ghế đá trong đình nghỉ mát rồi, hơn nữa càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa, là Trần Gia Bảo còn rót cho cô một chén trà.
Trước mặt, hương trà lan toả, khói trắng cuồn cuộn.
Châu Nguyệt Tâm hoàn toàn không thể hiểu được, vừa lúc nãy thôi bản thân cô và cô chủ Lục Bảo Ngọc còn muốn giết Trần Gia Bảo, tại sao bây giờ Trần Gia Bảo lại đối xử với mình”dịu dàng”như thế này?
Đương nhiên, cô sẽ không ngây thơ mà cho rằng bản thân mình xinh đẹp xuất chúng, để cho một Trần Gia Bảo tiếng tăm lẫy lừng lại phải thương hoa tiếc ngọc, không những tha thứ cho sự lỗ mãng lúc trước, mà bây giờ còn chủ động ra tay dịu dàng chữa trị cho mình.
Nếu như cô ta nghĩ như vậy thật, thì trong Phong Vân Hội ở tỉnh thành cô ta cũng không thể sống đến hôm nay.
“Cậu… cậu Trần, cậu không trách tôi với cô chủ lỗ mãng với cậu lúc trước sao?”
Châu Nguyệt Tâm thật sự không kìm lòng hiếu kì được, đành to gan hỏi ra.
Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi ngược lại: “Cô muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?”
Châu Nguyệt Tâm lại cảm thấy lạnh người, do dự một lúc, nói: “Nói thật là thế nào, nói dối lại như thế nào?”
“Người đẹp làm sai đến thượng đế cũng sẽ tha thứ.” Trần Gia Bảo cười:”Có điều, đó chỉ là nói dối, bởi vì tôi không tin thượng đế.”
Khi Châu Nguyệt Tâm nghe thấy Trần Gia Bảo nói nửa câu trước, trong lòng cảm thấy vui mừng, cứ nghĩ rằng Trần Gia Bảo đang khen ngợi cô ta, nghĩ đến việc cô chủ Lục Bảo Ngọc đã tặng mình cho Trần Gia Bảo, sau này sẽ trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, trong ánh mắt cô xuất hiện một tia sáng.
Nhưng sau khi cô nghe xong nửa câu nói còn lại của Trần Gia Bảo, vẻ mặt lại không thể che giấu mà ảm đạm trở lại, miễn cưỡng cười, hỏi: “Vậy… Vậy lời nói thật thì sao?”
“Nói thật thì đơn giản hơn nhiều.” Trần Gia Bảo lại rót cho cô một chén trà nữa, bình thản nói: “Tuy là hai người muốn đối phó với tôi, nhưng một là, tôi cũng không hề thiệc thòi, hai là, cho dù là Lục Bảo Ngọc cũng tốt, hay là cô Châu Nguyệt Tâm cũng vậy, tính mạng của hai người tôi đã nắm chắc trong tay, tôi muốn hai người sống, hai người phải sống, muốn hai người chết, hai người phải chết. Tôi thân là vị thần nắm sống chết của hai người trong tay, thì cần gì phải tính toán kỹ càng như vậy với hai người?”
Châu Nguyệt Tâm nói không nên lời, đột nhiên lại đắng cay mà cười một tiếng, nói: “Không hổ là cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy, quả nhiên kết luận quả quyết, tôi với cô chủ thua dưới tay ngài, không oan uổng chút nào.”
Trần Gia Bảo điềm nhiên cười, yên tâm trong lòng.
Đột nhiên, từ một khoảng cách không xa truyền đến một giọng nói êm tai, nhẹ nhàng cười: “Cậu Trần uy danh trên khắp cái tỉnh Hoà Bình này, làm sao có thể không quả quyết được?”
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, ánh mắt sáng lên ngay tức khắc.
Lục Bảo Ngọc đã thay một bộ váy liền màu đen, còn đeo vài món trang sức trang nhã, tinh tế, răng trắng môi hồng, chân mang một đôi giày cao gót màu trắng, đang đi về hướng của Trần Gia Bảo.
Dường như cô ta không có một chút nào là bị Trần Gia Bảo đánh bại, hay là bị kịch độc trong người ảnh hưởng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trên miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, tràn ngập hào quang, giống như một Nữ Vương đang kiêu hãnh.
Đến cả người đẹp siêu cấp Châu Nguyệt Tâm, ngay lập tức trong ánh mắt cũng xuất hiện sự mê mẩn, đứng dậy ngay, cung kính nói: “Em chào cô chủ.”
Lục Bảo Ngọc gật nhẹ đầu với Châu Nguyệt Tâm, nho nhã đưa tay phải ra, mỉm cười với Trần Gia Bảo: “Không biết Bảo Ngọc có được vinh hạnh mời cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy cùng ra đại sảnh để dùng bữa không, đồng thời che chở cho cô gái nhỏ bé này?”
“Người đẹp ngỏ lời, cầu còn không được.” Trần Gia Bảo cười đáp trả lại, chủ động nắm lấy bàn tay mảnh mai của Lục Bảo Ngọc.
Bóng loáng, mềm mại, khiến người khác mơ mộng hảo huyền.
Lục Bảo Ngọc thanh cao, kiêu ngạo, cũng là lần đầu tiên được một người khác giới nắm tay, cả người lập tức run lên, hai má hơi ửng hồng lên, lập tức nén cười lại, nói: “Cậu Trần, chúng ta đi thôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu cùng nhau đi đến đại sảnh.
Châu Nguyệt Tâm theo đằng sau, cũng định đi qua đó.
Đột nhiên Trần Gia Bảo đứng lại, nói với Châu nguyệt Tâm: “Cô vừa mới bị tôi đánh trọng thương, tuy là kiếm khí trong cơ thể đã được lấy ra ngoài, nhưng dù gì đối với cơ thể cô cũng sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng, tôi khuyên cô bây giờ vẫn là nên đi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh ngủ một lát, để nội thương trong cơ thể tự điều chỉnh lại sẽ tốt hơn.”