Nói xong, Trần Gia Bảo nắm tay Lục Bảo Ngọc tiếp tục đi tiếp.
“Vâng, cậu Trần.” Châu Nguyệt Tâm nghĩ rằng Trần Gia Bảo không muốn cho cô ta đi theo, cúi đầu, trên mặt hiện lên một chút khổ tâm.
Đột nhiên, phía trước lại truyền đến giọng nói của Trần Gia Bảo: “Còn nữa, tôi phát hiện tay cô không thích hợp để cầm súng, lần sau, tôi sẽ dạy cô dùng đao.”
Châu Nguyệt Tâm chấn động cả người, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về Trần Gia Bảo, tuy Trần Gia Bảo không quay đầu lại, vẫn cứ đi về phía trước, nhưng Châu Nguyệt Tâm tin chắc rằng mình nghe không sai, vui vẻ đáp lại: “Vâng.”
Cùng lúc này, trong đại sảnh Hoa Hồng.
Do đánh cược thua Trần Gia Bảo, Kiều Tuấn Phong với sự căm phẫn này, đã sớm tức giận bỏ về.
Hồ Quốc Minh chỉ dẫn cho một nhóm phú nhị đại*, ngồi tại một cái bàn lớn dễ thấy nhất, gương mặt vô cùng rạng rỡ, chống tay vào eo chỉ điểm giang sơn, từ ngày xưa bắt đầu xây dựng đất nước, đến các vị vua và hoàng đế, trải qua sự phát triển của tam đạo*, cuối cùng đem Trần Gia Bảo thổi thành tự cổ chí kim là nhân vật mang sắc thái thần thoại lớn mạnh nhất.
*phú nhị đại: con của những gia đình giàu có, quyền lực *tam đạo: Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo “Tôi nói với các cậu một bí mật, khi cậu chủ tôi ra đời sấm chớp vang trời, cầu vòng cũng xuất hiện, mới sinh ra thì đã biết đi, tay chỉ lên trời, tay chỉ xuống đất, miệng đọc pháp lệnh, ‘Trên trời dưới đất, chỉ tôi độc tôn’, cho nên mới nói, cậu chủ tôi trời sinh bất phàm, là người mang theo sứ mệnh từ trên trời xuống đây.
Cái gọi là chuyện lớn trong thiên hạ mênh mông cuồn cuộn, thuận theo thì sống, ngược lại thì chết. Các cậu rất may mắn khi gặp được tôi, nghe theo tôi thì không sai đâu, cùng tôi đi theo cậu chủ tôi, sau này chỉ có vinh hoa phú quý, ăn uống giàu sang, trở thành người trên mọi người, tốt đẹp biết bao?”
Hồ Quốc Minh nói đến mức hưng phấn đứng cả lên, nước bọt bắn tung toé, muốn lôi kéo nhóm phú nhị đại này gia nhậm vào “giáo phái”.
Đương nhiên, nhóm phú nhị đại này cũng không ngốc, đa số bọn họ đều biết rõ Hồ Quốc Minh đang chém gió, nhưng mỗi khi nghĩ đến, Trần Gia Bảo đối mặt với Kiều Tuấn Phong của nhà họ Kiều cũng có thể chiếm thế thượng phong, thậm chí đến cô Lục Bảo Ngọc tiếng thơm đồn xa cũng phải mời Trần Gia Bảo đến Hoa Hồng làm khách.
Những điều như trên, chí ít có thể nói rõ bối cảnh thân phận của Trần Gia Bảo rất ghê gớm, ít nhất so với những người trong nhóm phú nhị đại bình thường này lợi hại hơn rất nhiều.
Vì vậy, tuy là biết rõ Hồ Quốc Minh đang chém gió, nhưng nhóm phú nhị đại này vẫn sôi nổi vỗ tay phối hợp.
“Hoa Hồng là câu lạc bộ cao cấp, các người ở đây lớn giọng cười nói, có phải là muốn đập vỡ bảng hiệu Hoa Hồng của chúng tôi không, còn ra thể thống gì?”
Đột nhiên, một vị trẻ tuổi cao lớn khí phái mặc đồ vest mặt mũi khó chịu đi đến gần.
Lại chính là Lục Hán Dương.
“Cậu Lục, cậu… sao cậu lại đến đây?” Một tên mập bị doạ lên tiếng, nhóm phú nhị đại liên tiếp nhau đứng lên, dồn dập chào hỏi Lục Hán Dương.
“Hoa Hồng vốn là sản nghiệp của nhà họ Lục chúng tôi, tôi đến nơi này, lại phải báo cáo với các người?”
Lục Hán Dương chắp hai tay sau lưng, cao ngạo nói.
Anh ta biết hôm nay chị anh ta sẽ ra tay với Trần Gia Bảo, thì không kiềm được sự hưng phấn trong lòng, cũng đến Hoa Hồng, muốn xem xem kết cục thê thảm của Trần Gia Bảo, tuy nhiên, vừa đến đại sảnh thì nhìn thấy một đám phú nhị đại đang lớn tiếng ồn ào.
Anh ta thân là cậu chủ nhỏ của Hoa Hồng, tự nhiên cũng phải qua khiển trách bọn họ.
“Không dám không dám.” Tên mập và mấy người kia liên tục cười tạ lỗi.
Trong những danh gia vọng tộc ở tỉnh thành này thì nhà họ Lục có thể so ngang hàng với nhà họ Kiều, Lục Hán Dương là cậu chủ của nhà họ Lục, tên nhóc mập và nhóm người phú nhị đại bình thường này đương nhiên không thể chọc vào được.
“Chà, tôi tưởng là ai lại lợi hại thế này, thì ra là thuộc hạ bại trận dưới tay cậu chủ tôi, hoho, đổi một bộ đồ giống chó thế kia, xém chút nữa là nhận không ra rồi.”
Đột nhiên, một giọng cười chế nhạo vang lên.
Tên nhóc mập và mọi người đều kinh sợ phát ra tiếng, dám chế nhạo cậu chủ nhà họ Lục trước mặt mọi người, hơn nữa còn lại ngay trên địa bàn của nhà họ Lục, đây… đây có phải là không muốn sống nữa?
Mọi người liên tục nhìn về hướng giọng nói vang lên, ngay tức khắc, lộ ra một màu sắc rõ ràng.
Chỉ nhìn thấy Hồ Quốc Minh hai tay vòng trước ngực, một chân gác trên ghế, tràn đầy vẻ chế giễu.
“Là cậu?”
Lục Hán Dương cau nhẹ mày, lập tức, liên tục cười lạnh, nói: “Tôi còn đang nghĩ tìm người đối phó với cậu, cậu lại tự đưa mình tới cửa, tốt tốt tốt, thật sự là thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.”
“Ha, anh cũng chỉ là một tên thuộc hạ bại trận dưới tay cậu chủ của tôi thôi, lại còn dám kiêu căng thế này, anh có phải là muốn bị cậu chủ của tôi dẫm lên lần nữa?” Hồ Quốc Minh mang vẻ mặt châm biếm, đối đầu gay gắt.