Dựa vào việc anh là một cao thủ? Vậy càng không ổn hơn, theo tôi được biết, chủ nhân của nhà họ Phương cũng là một cao thủ, hơn nữa còn là một bậc thầy lão luyện, anh có chắc mình có thể đánh bại hắn trong một lần hành động không? Ngoài ra, nhà họ Phương là một gia tộc ẩn thân có nền tảng thâm hậu vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, liệu anh có thể đảm bảo rằng ngoài chủ nhân của nhà họ Phương, nhà họ Phương sẽ không còn cao thủ bậc thầy nào khác không? Đến lúc đó chẳng phải anh chỉ có một con đường chết hay sao?
Anh còn lại gì? Ồ, đúng rồi, còn lại việc trước mắt Lục Bảo Ngọc tôi đang bị anh khống chế? Vậy anh có biết, thế lực của nhà họ Lục nhiều nhất cũng nhỉnh hơn nhà họ Triệu một chút, nhưng so với nhà họ Phụng thì vẫn còn một khoảng cách cực lớn và thậm chí là không thể vượt qua? Nói không chừng, đến lúc đó nhà họ Lục chúng tôi cũng sẽ bị anh kéo xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Bây giờ tôi thực sự hối hận, tại sao tôi lại gặp phải một tên điên như anh và phải lên con tàu hải tặc của anh? Chẳng lẽ ông trời thật sự ghen tị với Lục Bảo Ngọc tôi nên đã phái anh đến đây, tiêu diệt hủy hoại tôi?”
Lục Bảo Ngọc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, cô ta nở nụ cười chế giễu trên khóe miệng.
Trần Gia Bảo nhấp một ngụm rượu vang, vẻ mặt không thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười bỡn cợt, anh nói: “Vậy cô có biết nhà họ Tần và nhà họ Kiều ở tỉnh lỵ sẽ hết sức ủng hộ tôi không?”
“Nhà họ Tần và nhà họ Kiều toàn lực ủng hộ anh ư?” Lục Bảo Ngọc giật mình, sau đó khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Nếu thật sự là như vậy, cộng thêm nhà họ Lục chúng tôi, tỉ lệ thắng có thể sẽ là sáu bốn, đương nhiên, nhà họ Phương sáu, anh bốn.”
Trần Gia Bảo thong thả đứng dậy, chỉ là sự tự tin ngập tràn giữa đôi lông mày, như cả thế giới đang nằm trong tay mình, thờ ơ nói: “Vậy cô có biết nếu tôi dốc hết sức lực, dưới cảnh giới cao thủ bậc thầy trong truyền kỳ, đám còn lại trước mặt tôi đều chỉ là gà đất chó sành!”
“Cái gì?” Lục Bảo Ngọc càng thêm kinh ngạc, đứng bật dậy, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: “Anh… anh mạnh như vậy, nhưng anh vẫn còn trẻ, chuyện này… sao có thể?
“Vậy thì cô có biết…” Ý cười bên khóe miệng Trần Gia Bảo càng đậm hơn, anh đột nhiên duỗi tay ra, kéo Lục Bảo Ngọc vào lòng, vươn tay nâng chiếc cằm thanh tú của cô ta lên, nhìn cô một cách trịch thượng, khóe miệng mang ý cười bỡn cợt, nói: “Đã là tàu hải tặc của Trần Gia Bảo tôi rồi thì cả đời này cũng không có khả năng xuống được sao? Nhất là đối với một mỹ nhân tuyệt sắc như cô, nếu cô bỏ chạy mất, chẳng phải là tôi sẽ thiệt thòi lớn sao?”
Lục Bảo Ngọc lập tức thở gấp, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt hoảng loạn, căng thẳng nói: “Anh… anh mau buông tôi ra.”
Vốn dĩ lúc trước bị Trần Gia Bảo cưỡng hôn trước mặt đám phú nhị đại Nhạc Thạch, cô ta còn không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ, trong căn phòng bao mang phong vị cổ xưa này chỉ còn lại cô ta và Trần Gia Bảo, ngược lại cô ta càng vô cùng căng thẳng.
Trần Gia Bảo không nói gì, chỉ nhếch mép cười, chậm rãi cúi đầu, lại gần đôi môi đỏ mọng quyến rũ đang ở gần trong tầm tay.
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Bảo Ngọc lập tức mở to, trong lòng vừa căng thẳng vừa có chút ngượng ngùng, ngay cả thân thể mềm mại yêu kiều cũng khẽ run lên, nếu không phải đang bị Trần Gia Bảo ôm trong lòng thì e là cô ta đã đứng không vững từ lâu rồi.
Có lẽ hình ảnh quá mạnh mẽ của Trần Gia Bảo đã khắc sâu vào lòng cô ta, Lục Bảo Ngọc nhắm mắt lại như cam chịu số phận chờ đợi thời khắc quan trọng nào đó, chỉ là mi mắt run rẩy của cô ta đã để lộ sự căng thẳng trong lòng.
Một lúc sau, Lục Bảo Ngọc không đợi được nụ hôn mạnh mẽ đến nghẹt thở từ Trần Gia Bảo, trong lòng có chút kỳ quái, cô ta không nhịn được lén mở mắt ra, sau đó chỉ thấy ánh mắt đùa bỡn cùng với khuôn mặt mang theo ý cười xấu xa của Trần Gia Bảo.
Cũng không biết tại sao, trong lòng Lục Bảo Ngọc chợt bốc hỏa, cô ta mạnh mẽ đẩy Trần Gia Bảo ra, tức giận nói: “Anh cảm thấy đùa giỡn tôi rất thỏa mãn sao?”
Trong lòng cô ta thấy rất phiền lòng bực bội, thậm chí còn có sự kích động đến nghẹn lời.
“Không, vì những thứ đẹp đẽ mãi mãi nên được tận hưởng vào thời điểm thích hợp nhất. Trong mắt tôi, đôi môi của cô là bông hồng xinh đẹp nhất, hái xuống khi chúng nở rộ nhất mới có thể tận hưởng được vẻ đẹp đích thực…”
Trần Gia Bảo đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lục Bảo Ngọc, tự tin cười nói: “Đợi tôi đạp lên nhà họ Phụng và nhà họ Triệu, tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện hiến dâng hết thảy sự đẹp đẽ của cô.”
Lục Bảo Ngọc sửng sốt, ngây người nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt hiện đầy vẻ phức tạp.
Cùng lúc đó, ở một góc trong sân biệt thự nhà họ Triệu.
“Hừ, không ngờ Trần Gia Bảo lại chủ động đến tỉnh lỵ. Ban đầu còn định đến thành phố Hòa Bình để đối phó với hắn, nhưng hắn lại chủ động đến tìm cái chết. Đúng là thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào.”
Trên chiếc bàn gỗ đàn hương màu đen trước mặt chủ nhân nhà họ Triệu, Triệu Đức Minh, đặt một tập tài liệu giấy trắng mực đen, bất ngờ là trên đó viết những tin tức sau khi Trần Gia Bảo đến tỉnh lị.
Ngồi đối diện ông ta là ông lão, và một cô gái có dung mạo tuyệt mỹ, khí chất tao nhã.