Ông lão râu tóc bạc phơ, cằm nhọn, đôi mắt đen láy, cả người toát ra khí chất của một tuyệt đại cao thủ, đưa tay cầm tập tài liệu trên bàn xem lướt qua, ngay sau đó ném lại lên bàn, cười khẩy một tiếng, cất giọng khinh thường: “Trần Gia Bảo đến tỉnh lỵ chưa đến mấy ngày đã liên tiếp làm ra nhiều chuyện lớn gây chấn động cả tỉnh này, nhìn thì có vẻ vinh quang vô tận, nhưng thực tế lại vô cùng ngu xuẩn. Cái gọi là cây cao đón gió sẽ dễ đổ, người có tài năng xuất chúng dễ bị chú ý ghen tị. Trần Gia Bảo là người vùng khác, ở một nơi ngọa hổ tàng long như tỉnh lỵ lại không biết kiềm chế mà hành động ngông cuồng, ngạo mạn. Không nói đến nhà họ Phương và nhà họ Triệu các người, e rằng trong những gia tộc lớn khác ở tỉnh lỵ cũng có nhiều người thấy cậu ta rất chướng mắt. Trần Gia Bảo ngu xuẩn như vậy, tôi thực sự thấy rất khó tin. Tông sư kiếm đạo Cửu Thanh Vũ của bản môn lại chết trong tay cậu ta, điều này thực sự khiến cụ rất khó hiểu.”
Đột nhiên, cô gái xinh đẹp tuyệt trần vốn đang ngồi thưởng trà một mình, có vẻ thờ ơ với mọi chuyện bên ngoài, sau khi nghe thấy Cửu Thanh Vũ đã chết trong tay Trần Gia Bảo, động tác giơ tách trà kia khựng lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý nồng đậm.
Ông già và cô gái trẻ này, cùng với Cửu Thanh Vũ và Đồ Bá Thạch là những cao thủ cùng một sư môn.
Lần này họ đến nhà họ Triệu ở tỉnh lỵ chính là để đi giết Trần Gia Bảo, báo thù cho Cửu Thanh Vũ và Đồ Bá Thạch.
Vốn dĩ, họ đã lên kế hoạch đến thành phố Hòa Bình để giết Trần Gia Bảo từ lâu, nhưng vì một việc quan trọng đã làm chậm trễ nên họ luôn bị trì hoãn chưa đi được.
Nhưng không ngờ, bọn họ còn chưa đến thành phố Hòa Bình, Trần Gia Bảo đã đến tỉnh lại rồi.
“Hàn trưởng lão nói đúng…” Mặc dù Triệu Đức Minh là chủ nhân của nhà họ Triệu, nhưng đối diện với ông lão và thiếu nữ trước mặt, ông ta vẫn tỏ vẻ cung kính, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, với kiếm thuật xuất thần của Cửu tông sư, quyết đấu một cách quang minh chính đại thì sao ông ấy có thể chết dưới tay Trần Gia Bảo được? Theo phỏng đoán của tôi, khả năng cao là Trần Gia Bảo đã dùng một số thủ đoạn đáng xấu hổ để lập kế giết hại Cửu tông sư. Haizz, đáng tiếc, Cửu tông sư đường đường là cao nhân một đời lại chết dưới tay một tên bỉ ổi như vậy, thật đáng tiếc, hai”
Hàn Đông Húc cũng là một lão già, với tư cách là trưởng lão của Ngũ Uẩn phái, hiểu rất sâu về Cửu Thanh Vũ, ông ta thở dài nói: “Cửu sư đệ một đời quang minh lỗi lạc, đệ ấy đã quá theo đuổi cái gọi là phong cách và khí khái của kiếm giả. Chính vì điểm này mới dễ dàng bị bọn tiểu nhân lợi dụng, tôi phỏng đoán, Trần Gia Bảo cũng bắt được điểm này của Cửu dư đến nên mới có cơ hội giết hại đệ ấy.
Chỉ có điều, cụ và Cửu sư đệ vừa khéo lại trái ngược nhau. Cụ đã sống hơn nửa đời người, cảm khái sâu nhất một đạo lý, đó là bất kể dùng phương pháp nào, chỉ cần đạt được mục đích thì đó chính là phương pháp tốt nhất. Vì thế, cụ có thể giết được người mà Cửu sư đệ không giết được, tóm lại, lần này không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Gia Bảo chết chắc rồi!”
Triệu Đức Minh mừng rõ, giơ ngón tay cái ra tán thưởng: “Không hổ là trưởng lão của Ngũ Uẩn phái, kiến thức của ngài rất cao thâm.”
Đột nhiên, trong khoảng sân vắng vẻ có một người tôi tớ mặc đồ đen đi tới, kính cẩn báo cáo: “Ông chủ, trước mắt đã hoàn toàn nắm rõ được hành tung của Trần Gia Bảo. Bây giờ hắn đang ở đại sảnh Hoa Hồng, hơn nữa nghe nói quan hệ giữa Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc rất mờ ám.”
“Đại sảnh Hoa Hồng? Lục Bảo Ngọc?” Triệu Đức Minh khẽ cau mày, sau đó cười nhạo, cất giọng khinh bỉ:”Trần Gia Bảo quả nhiên là một tên đần độn, người phụ nữ lbd đẹp thì có đẹp, nhưng thực tế cô ta cũng là một bông hồng có gai, không, phải là độc hơn cả nhện độc. Trần Gia Bảo lại dám chọc vào cô ta, đứng là không biết sợ chết!”
Cô gái xinh đẹp kia vốn luôn không lên tiếng nói gì đột nhiên đặt tách trà xuống một cách chậm rãi. Trong dung nhan xinh đẹp mang theo một vẻ lãnh đạm cách xa người khác cả ngàn dặm, nhàn nhạt nói: “Nếu đã nắm được hành tung của Trần Gia Bảo vậy thì hãy tranh thủ thời gian chuẩn bị. Đêm nay, tính mạng của Trần Gia Bảo, thù lớn của Cửu sư thúc cũng nên có một cái kết rồi.”
“Cô Đàm Minh nói chỉ phải, nhà họ Triệu chúng tôi cũng sẽ huy động tất cả nguồn lực sẵn có, một đòn giết chết hắn ngay trong tối nay!”
Triệu Đức Minh cười một cách cung kính. Mặc dù ông ta không biết thân phận thực sự của Đàm Minh Y, nhưng thông qua sự tiếp xúc trong mấy ngày hôm nay, ông ta phát hiện ra ngay cả Hàn Đông Húc cũng phải cung kính ba phần với Đàm Minh Y, ông ta không dám đắc tội với một nhân vật lớn như vậy.
“Đêm nay, tôi sẽ tự tay giết Trần Gia Bảo để báo thù cho công ơn dạy dỗ của Cửu sư thúc.” Đàm Minh Y chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn sát khí, thanh kiếm Thu Thủy trong tay cô ta cũng rung lên, tựa như nôn nóng muốn đi uống máu kẻ thù.
Triệu Đức Minh vô cùng kinh ngạc, vì từ tận đáy lòng ông ta cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Đàm Minh Y, khiến ông ta kinh hồn bạt vía.
Đó là một đêm trăng tròn.
Cách ba mươi mét về phía Tây của tỉnh lỵ, núi Hồng Lĩnh.
Một chiếc Maserati màu đỏ lướt trên con đường núi quanh co uốn lượn.
Trần Gia Bảo lái xe, trên ghế phụ lái nghiễm nhiên là Lục Bảo Ngọc xinh đẹp vô song, còn chiếc đàn cổ yêu quý của cô ta được đặt ở băng ghế sau.