Triệu Gia Bảo bỗng để Lục Bảo Ngọc xuống sau một cái cây lớn, đồng thời đặt đàn cổ trước mặt cô ta, quay người chuẩn bị đi về phía trước.
“Anh… anh định làm gì?” Lục Bảo Ngọc hết sức kinh ngạc, sau đó cô ta nghĩ đến một khả năng, lập tức kêu lên: “Chẳng…chẳng lẽ anh muốn đi đối phó với trực thăng quân sự, anh làm vậy chẳng khác nào đi tìm đường chết?”
Trần Gia Bảo không nói lời nào, trực tiếp quay người lại, như một con mèo cúi người nhảy về phía trước, nhấp nhô vài cái liền đứng trên ngọn cây cao nhất của đại thụ, kiêu ngạo đứng trong gió mưa, rút ra từ thắt lưng mình một thanh nhuyễn kiếm sắc bén, đối diện với trực thăng quân sự ở xa xa kia!
Đột nhiên xuất hiện một người một kiếm, đối mặt thẳng với ba chiếc trực thăng quân sự có hỏa lực hung hãn!
“Điên rồi, Trần Gia Bảo thật sự là một tên điên! Cho dù anh ta có là một cao thủ bậc thầy, nhưng suy cho cùng anh ta cũng chỉ là người trần mắt thịt, sao có thể đối chọi được với vũ khí hiện đại công nghệ cao được, đúng là điếc không sợ súng!” Lục Bảo Ngọc trốn ở cách đó không xa, nói một cách gần như điên cuồng.
Đồng thời, bên trong một chiếc trực thăng quân sự.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, Trần Gia Bảo lại chủ động lộ diện, hắn muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn muốn dùng thân xác chống lại vũ khí hiện đại công nghệ cao ư?”
Ông chủ nhà họ Triệu Triệu Đức Minh ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Trần Gia Bảo ở phía trước cách đó không xa mà giật nảy mình, sau đó trong lòng ông ta tràn đầy kinh ngạc, không khỏi cười lớn, nói với giọng chế giễu: “Thiên đường có lối không ai đến, Địa ngục không cửa lắm kẻ vào. Trần Gia Bảo, lần này mày chết chắc rồi, có trách thì phải trách mày đã quá ngu ngốc đi!”
“Ngu xuẩn, không ngừ Trần Gia Bảo còn ngu xuẩn hơn so với tưởng tượng của tôi, một người luyện võ tu luyện đến trình độ cam thâm quả thực có thể dùng xác thịt để chống lại bom đạn. Nhưng ít nhất cũng phải đến cảnh giới của cường giả trong truyền thuyết mới được. Trần Gia Bảo có tài có đức gì mà muốn dựa vào thanh trường kiếm kia để đấu với trực thăng quân sự. Một hành động ngu xuẩn như vậy đúng là khiến cụ đây cười đến rơi cả răng. Bây giờ tôi càng lúc càng thấy tò mò về việc sư đệ Cửu Thanh Vũ đã chết dưới tay cậu ta như thế nào.” Hàn Đông Húc của phái Ngũ Uẩn lắc đầu cười, khuôn mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Đàm Minh Y ngồi ở phía sau cabin, mặc đồ trắng, thanh trường kiếm Thu Thủy đặt trên đùi, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cô ta mở mắt ra nhìn Trần Gia Bảo đang đứng trên ngọn cây lớn ở phía dưới các đó không xa, nói: “Chính hắn là người đã giết Cửu sư thúc sao? Nếu hắn đã muốn chết, vậy thì chúng ta sẽ thành toàn cho hắn.”
“Được.” Triệu Đức Minh đáp lại một tiếng, đắc ý cười đáp: “Ba chiếc trực thăng 24 này trực thăng được trang bị vũ trang này là trực thăng đạt huy chương vàng của Nga, có thể sánh ngang với trực thăng Apache của Mỹ. Tôi đã phải mất rất nhiều công sức để mượn được chúng ở khu quân sự, hơn nữa chúng được đạn dược đầy đủ, đối phó với một kẻ hèn mọn như Trần Gia Bảo hoàn toàn dễ như trở bàn tay!”
Nói rồi, ông ta dùng tay ra hiệu, viên phi công gật đầu và lập tức ra lệnh cho hai chiếc trực thăng còn lại.
Gần như ngay tức khắc, hai chiếc trực thăng vũ trang mở băng đạn và lần lượt để lộ ra hai tên lửa đạn đạo nhắm thẳng vào Trần Gia Bảo.
Hai chiếc trực thăng vũ trang này vốn đang bay ở độ cao thấp, ở khoảng cách gần như vậy, Trần Phi Ngọc hoàn toàn không thể chạy thoát, nhất định sẽ bị bắn đến không còn mảnh xương, thần thoại về bá chủ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình sẽ phải kết thúc tại đây!
“Trần Gia Bảo, anh mau trốn đi!” Lục Bảo Ngọc hoảng sợ, hét lên một cách cuồng loạn.
Trong chiếc trực thăng thứ ba, Triệu Đức Minh và những người khác đã nở nụ cười đắc ý, như thể bọn họ đã nhìn thấy tên lửa đạn đạo kia khiến Trần Gia Bảo nổ thành tro bụi.
Đột nhiên, ngay trước khi tên lửa phóng ra, trong mắt tdb lóe lên một tia lạnh lùng, anh trực tiếp nhảy lên cao, đối mặt với mưa gió với tốc độ nhanh chóng, ngay lập tức trực tiếp nhảy lên trên một chiếc trực thăng quân sự.
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiêm nghị, hét lên một tiếng, thanh trường kiếm trong tay anh ngưng tụ ra một đạo kiếm quang màu trắng bạc dài ba thước, bất thình lình bổ xuống trong cơn mưa gió!
Ngay tức khắc, ánh sáng màu bạc lóe lên, như muốn cắt ngang trời đất, chiếc trực thăng quân sự vốn được làm bằng vật liệu kim loại đặc biệt lập tức bị tách ra làm đôi, thậm chí cánh quạt cũng trực tiếp đứt lìa, toàn thân nó bùng lên ánh lửa “tanh tách” rồi rơi xuống khu rừng rậm bên dưới. Thanh kiếm này vừa xuất hiện đã vô cùng ảo diệu khéo léo, độc nhất vô nhị khiến mọi người đều phải sửng sốt!
Lục Bảo Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, che miệng lại không dám tin, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trên bầu trời, Trần Gia Bảo vẫn không dừng động tác của mình, mũi chân anh khẽ đặt lên đầu chiếc trực thăng 24 sắp rơi vỡ tan tành, mượn lực nhảy sang một chiếc trực thăng vũ trang khác. Ngay khoảnh khắc anh tung người sang, một đường kiếm lạnh lùng đã trực tiếp cắt ngang qua chiếc trực thăng đó.