Ngay sau đó, đột nhiên Trần Gia Bảo ra quyền đấm mạnh vào ngực Lãnh Minh Phong.
Lãnh Minh Phong kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng phun máu bay về phía sau, phập phồng đập vào vách tường khiến cho vách tường xung quanh xuất hiện khe hở, nhìn thấy mà giật mình.
Lãnh Minh Phong bị thất bại bởi một quyền!
Lâm Thanh Hà ngạc nhiên nói: “Anh Bảo, anh thật tuyệt!”
Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã vừa mừng vừa sợ, tiếp đó lại nghĩ đến trước đó châm chọc khiêu khích Trần Gia Bảo, hai cô cắn môi, trong lòng hiện lên ý nghĩ hối hận.
Sắc mặt Hà Trung Sơn lập tức trở nên khó coi vô cùng, lúc trước anh ta sợ, ngay cả dũng khí đối mặt với Tưởng Đức Lâm cũng không có, nhưng Trần Gia Bảo lúc trước bị khinh bỉ không những đứng ra hơn nữa còn triển khai thực lực.
Loại so sánh mãnh liệt này khiến anh ta cảm thấy mình như thằng ngu, nhưng anh ta lại rõ ràng biết là trải qua chuyện này, không chỉ có Lâm Thanh Hà mà ngay cả Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã cũng sẽ có lòng cảm kích đối với Trần Gia Bảo.
Mẹ nó, biết sớm ông mày đã không đến đây.
Nghĩ tới đây Hà Trung Sơn trừng mắt liếc nhìn Chu Linh Hoa.
Trần Gia Bảo vuốt vuốt song đao trong tay, từ từ đi về phía Tưởng Đức Lâm.
Vẻ mặt Tưởng Đức Lâm thay đổi, đang chuẩn bị chạy trốn thì bỗng nhiên trên cổ mát lạnh, Trần Gia Bảo đã đi tới trước mặt ông ta, dùng đao để ở trên cổ ông ta.
Người phụ nữ sườn xám bị dọa hét lên một tiếng, té ngã trên đất, vạt áo sườn xám có chút tán loạn khiến cô ta bại lộ phong cảnh, trong lúc lơ đãng Trần Gia Bảo liếc nhìn một cái, lập tức hô hấp có chút gấp rút, vội vàng nghiêng đầu đi.
“Mẹ nó, ngay cả Tưởng Đức Lâm cũng không phải là đổi thủ của anh ta, thật sự là phế vật!”
Vào lúc đó ở phía cửa đối diện trong phòng, bất ngờ Lý Đức Trung cũng ở đây, anh ta tới đây có bữa tiệc, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Đức Lâm và Trần Gia Bảo xảy ra xung đột, cũng vui vẻ nhìn Tưởng Đức Lâm giáo huấn Trần Gia Bảo.
Nhưng không nghĩ tới Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, ngay cả Tưởng Đức Lâm cũng thất bại.
“Cũng tốt, lúc này mình báo thù mới có khoái cảm.” Lý Đức Trung cười lạnh, cầm điện thoại di động lên bấm số, nói ra: “Alo, Cục Trưởng Chu sao, tôi là Lý Đức Trung…”
Không nói Lý Đức Trung, Trần Gia Bảo để đao trên cổ của Tưởng Đức Lâm, cười lạnh nói:” Bây giờ tôi chính là thớt, ông là cá, ông có phục không?”
Tưởng Đức Lâm biến sắc, cười theo nói: “Người anh em, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết cậu là cao thủ Thông U kỳ, vẫn mong tha tội, tôi chỉ là là người theo chân nhà họ Tạ ở Thành Phố Hòa Bình, cậu giết tôi không sao nhưng mà sẽ đắc tội nhà họ Tạ, coi như cậu là cao thủ Thông U kỳ chỉ sợ cũng không chiếm được lợi ích gì.”
“Thông U kỳ? Đây là thứ quái quỷ gì?” Trần Gia Bảo âm thầm cau mày, anh là người tu hành, mà từ nhỏ vẫn luôn ở trên núi, cho nên không rõ ràng đẳng cấp của người tập võ.
Nhóm người Hà Trung Sơn và Chu Linh Hoa lại thay đổi, không nờ là chống lưng của Tưởng Đức Lâm là nhà họ Tạ, nhưng mà điều này cũng có thể giải thích vì sao ông ta lại có thể vô pháp vô thiên ở Thành Phố Hòa Bình này.
Tưởng Đức Lâm nhìn Trần Gia Bảo cau mày không nói lời nào, còn tưởng rằng anh sợ, trong lòng có đủ dũng khí, nói ra: “Người anh em, dù sao cậu cũng không chịu thiệt, không bằng chuyện này cứ coi như vậy đi.”
Trần Gia Bảo cười lạnh nói: “Quỳ xuống cho tôi!”
Lúc anh nói có tăng thêm chân khí, cùng loại với sư tử gầm của Phật môn, hai gối Tưởng Đức Lâm mềm nhũn, “Bộp” một tiếng, té quỵ dưới đất.