“Ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn, Trần Gia Bảo, mặc dù sức mạnh của cậu trong số những kẻ mạnh cấp Tông Sư đã xem như là hiếm thấy như lá mùa thu, nhưng mà đối mặt với một kẻ mặt ở cấp bậc Truyền Kỳ, cậu vẫn yếu đến độ chẳng đỡ nổi một đòn như cũ…” Đàm Minh Y lắc đầu châm biếm.
Bỗng nhiên, cô ta còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng!
“Phá cho tôi!”
Đột nhiên, thanh kiếm trong tay Trần Gia Bảo bất ngờ đâm xuống, chém một chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ thành hai khúc!
Tức khắc, chưởng sức mạnh tan biến, Trần Gia Bảo hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, bảy khiếu chảy ra máu, dáng vẻ cực kỳ khủng bố, gân bàn tay ở hai bên cũng bị chém đứt, chảy máu ồ ạt.
Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo đã phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, và cũng cực kỳ vất vả.
Nhưng mà, tuy rằng anh rất nhếch nhác, nhưng trong mắt lại lấp lánh tia hưng phấn, tinh thần hăm hở phấn chấn!
“Thì ra đây là chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ đây sao?” Trần Gia Bảo cười hờ hững, giơ kiếm đứng bễ nghễ, nói: “Thì ra cũng chỉ có vậy thôi!”
Sau khi Liệu Thành Phùng ngạc nhiên xong, vẻ mặt phút chốc tối sầm xuống.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ? Trần Gia Bảo thế mà… thế mà lại phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ?” Đàm Minh Y ngạc nhiên khó tin được, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, cô ta thật sự không thể nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc Trần Gia Bảo đã làm như thế nào.
Liệu Thành Phùng càng là như thế, gã làm một kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, đối mặt với Trần Gia Bảo thấp hơn hắn cả một cảnh giới sức mạnh, trong lòng tin chắc rằng có thể giết được Trần Gia Bảo chỉ bằng một chưởng này, ai mà ngờ được, thế mà Trần Gia Bảo lại phá sạch một chưởng này.
Liệu Thành Phùng có một loại cảm giác bị người ta vỗ mặt bôm bốp trước mặt bàng dân thiên hạ.
Lục Bảo Ngọc thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Gia Bảo giống như đã biến thành người máu kia, trong lòng chớp mắt lại nhói lên Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo có thể phá tan được một chưởng này của Liệu Thành Phùng đã rất khó khăn, nhưng sau đó còn hai chiêu nữa, hơn nữa chiêu trước lại càng mạnh hơn chiêu sau, Lục Bảo Ngọc cũng thật sự không thể nào tin tưởng được Trần Gia Bảo có thể hoàn toàn chống đỡ được.
Dứt lời, Liệu Thành Phùng bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng, còn chưa kịp thấy động tác, gã đã nhảy lên thật cao, dường như đang đứng sóng vai với trăng tròn, không, thậm chí ngay cả trăng tròn cũng chỉ có thể làm nền cho gã mà thôi, tức khắc, Liệu Thành Phùng cúi đầu giơ chân, chìa ra một chưởng, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống dưới thấp, đánh về phía chiếc gáy của Trần Gia Bảo!
“Trần Gia Bảo, nộp mạng đi!”
Một chưởng này, khí thế hùng hồn, sức mạnh hung tàn, giống như bao trùm toàn bộ đỉnh núi Hồng Lĩnh, nếu như bị đánh trúng, chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ vỡ não chết ngay lập tức!
Phút chốc Lục Bảo Ngọc che miệng nhỏ lại kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong lòng tràn ngập lo âu và nỗi tuyệt vọng!
“Trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không Trần Gia Bảo chết chắc rồi!” Đàm Minh Y nói rất chắc ăn, một chưởng cực mạnh của kẻ mạnh ở cảnh giới Truyền Kỳ trung kỳ, tuyệt đối không phải là thứ mà cao thủ Tông Sư có thể ngăn cản được!
Trên đỉnh núi Hồng Lĩnh, Liệu Thành Phùng nhảy lên cao, đánh chưởng thứ hai thật mạnh vào đầu Trần Gia Bảo!
Tuy rằng cách đó không gần lắm, nhưng lực đạo mạnh mẽ của chưởng này đã làm nơi Trần Gia Bảo đứng có mấy khe hở thật dài, có thể thấy được uy lực của chưởng này cực kỳ lớn, sợ là không dưới một nghìn cân!
Bỗng nhiên, nghe thấy một tiếng leng keng, Trần Gia Bảo lại cắm ngược thanh kiếm vào mặt đất, Lục Bảo Ngọc và Đạm Minh Y Thần lập tức cảm thấy hình như trên mặt đất hơi rung chuyển.