Liệu Thành Phùng, cường giả truyền kỳ đứng giữa hố lớn, vẻ mặt tràn ngập khó tin và kinh ngạc.
Lục Bảo Ngọc, Đàm Minh Y và những người phụ nữ kia vội vàng nhìn Liệu Thành Phùng.
Nho quan vfa quần áo Liệu Thành Phùng hơi lộn xộn, gan bàn tay phải cũng bị nát tươm, chảy rất nhiều máu tươi, nhỏ giọt theo trường kiếm Thu Thủy.
Rõ ràng Liệu Thành Phùng đã bị thương!
Tuy rằng vết thương nhẹ hơn Trần Gia Bảo rất nhiều, nhưng dù sao anh ta cũng bị thương, hơn nữa đối thủ là người thấp hơn anh ta một cấp, là Trần Gia Bảo cường giả cấp tông sư!
“Trần Gia Bảo cảnh giới tông sư vậy mà lại làm cường giả truyền kỳ bị thương, đây… đây đúng là chuyện lạ có thật…”
Lục Bảo Ngọc và Đàm Minh Y đều khiếp sợ, nếu không tận mắt nhìn thấy, các cô tuyệt đối không tin sẽ có tình huống không thể tưởng tượng được như vậy xảy ra đâu.
Nhưng mà, không đợi hai cô tiêu hóa sự thật này thì chuyện làm cho hai người khiếp sợ hơn đã xảy ra ngay trước mắt.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, trường kiếm Thu Thủy trong tay Liệu Thành Phùng sinh ra một vết nứt, sau đó dần dần lan rộng ra, âm thanh thanh thúy truyền đến, rắc một cái, trường kiếm Thu Thủy lập tức chia thành hai đoạn.
“Không thể nào!”
Khuôn mặt Đàm Minh Y hoảng sợ, trường kiếm Thu Thủy vốn do Ngũ Uẩn Tông dùng chất liệu đặc biệt để chế tạo ra, cứng rắn vô cùng, đánh chết Đàm Minh Y cũng không tin trường kiếm Thu Thủy sẽ bị gãy.
Nhưng mà, trường kiếm Thu Thủy chẳng những thật sự bị gãy, hơn nữa còn bị kiếm quang của Trần Gia Bảo chặt đứt.
Chuyện này còn khiến cô ta khiếp sợ hơn chuyện Trần Gia Bảo làm Liệu Thành Phùng bị thương.
Người khiếp sợ còn có Liệu Thành Phùng, lúc kiếm quang màu đỏ của Trần Gia Bảo chạm vào kiếm của anh ta, thế mà anh ta lại cảm giác cả người chấn động, nếu không phải bởi vì trường kiếm Thu Thủy là một thanh bảo kiếm có lực cản rất lớn, thì anh ta không chỉ chỉ bị thương nơi bàn tay đâu.
“Trần Gia Bảo chẳng qua chỉ là cường giả cấp tông sư, vì sao uy lực trong chiêu thức của anh ta lại khủng bố như vậy? Chẳng lẽ trảm Nhân Kiếm thật sự là Kiếm Tiên Di Chiêu?”
Trong lòng Liệu Thành Phùng tràn ngập kinh hãi.
“Đã qua ba chiêu rồi, anh chẳng những không giết được tôi, hơn nữa còn bị thương cả tay, thậm chí ngay cả trường kiếm cũng bị gãy, Liệu Thành Phùng, anh bây giờ còn gì để nói không?”
Trần Gia Bảo tuy rằng bị thương rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt ngạo nghễ, khí thế không hề thua kém ai.
Liệu Thành Phùng giận tím mặt, là một cường giả truyền kỳ thế mà lại một con kiến xem thường trước mặt mọi người, vô cùng nhục nhã!
“Trần, Gia, Bảo, tôi, muốn, cậu, chết!”
Liệu Thành Phùng gằn từng chữ một, sát khí bức người, đột nhiên cầm kiếm trong tay lao nhanh về phía Trần Gia Bảo!
Rõ ràng là Liệu Thành Phùng vi phạm hẹn ước, thẹn quá thành giận nên phẫn nộ muốn giết người!
Mọi người đều sợ ngây người, trong đó có Đàm Minh Y, dù sao các cô cũng không nghĩ đến đường đường là cường giả cảnh giới truyền kỳ mà lại không hề có liêm sỉ, làm ra những hành vi tiểu nhân như vậy.
“Vô sỉ!”
Lục Bảo Ngọc tức giận mắng to, chợt một vấn đề nghiêm túc nổi lên trong lòng.
Liệu Thành Phùng là cường giả truyền kỳ, nếu anh ta không biết xấu hổ một hai cứ muốn giết Trần Gia Bảo, vậy ở đây ai có thể ngăn cản được?
Sắc mặt Lục Bảo Ngọc biến đổi lần thứ hai, thậm chí còn có một chút tuyệt vọng.
Nhưng đương sự Trần Gia Bảo dường như sớm đoán được Liệu Thành Phùng sẽ lật lọng, vẻ mặt không những không kinh ngạc hay sợ hãi, ngược lại, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói: “Liệu Thành Phùng, từ lúc bắt đầu tôi đã không định đánh cược tính mạng của mình vào anh, anh cho rằng bây giờ anh đột nhiên làm khó dễ mà tôi không có chuẩn bị sao? Bây giờ tôi sẽ cho anh biết thế nào là Kiếm Tiên Di Chiêu chân chính.”