Đàm Minh Y nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, như muốn đem dáng vẻ tên kẻ thù lớn nhất kiếp này của cô ta khắc sâu tận tâm khảm. Sau đó cô ta quay người, dẫn theo bốn người con gái mặc đồ trắng, cùng Liệu Thành Phùng xuống núi.
Sau khi chắc chắn rằng Liệu Thành Phùng đã đi rồi, tinh thần Trần Gia Bảo vốn lúc nãy còn căng thẳng, trong nháy mắt liền có thể thả lỏng rồi, nếu còn tiếp tục chắc anh đứng cũng không vững mất. Anh ngẩng đầu, quay lưng lại, bước đi.
“A…”
Lục Bảo Ngọc hoảng sợ hét lên, vội vàng ôm lấy Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo tựa đầu vào bờ ngực vừa đầy đặn vừa đàn hồi của Lục Bảo Ngọc, nhắm mắt nói: “A, thật thoải mái…”
Lục Bảo Ngọc bây giờ mới phát hiện tư thế có vẻ mờ ám của hai người, hai má ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng xen lẫn chút tức giận, hoảng sợ hét lên một tiếng định đẩy Trần Gia Bảo ra.
Song, sau khi cúi đầu nhìn thấy Trần Gia Bảo chau mày và bộ dạng cố nén đau thương của anh, Lục Bảo Ngọc không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm than, vốn dĩ đã chạm một nửa bàn tay rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến cô dừng lại. Cô cẩn thận nâng Trần Gia Bảo lên, cẩn thận, dè dặt tiến vào nhà tranh.
Khi Trần Gia Bảo nằm trên giường trúc phía sau, cuối cùng lại trụ không nổi, mơ màng ngủ say.
Lục Bảo Ngọc ngồi cạnh giường, cúi đầu chăm chú nhìn.
Mặc dù cô đã cùng Trần Gia Bảo trải qua chuyện chuyện sinh tử, nhưng Lục Bảo Ngọc vẫn là lần đầu tiên tỉ mỉ ngắm Trần Gia Bảo như vậy. Cô phát hiện Trần Gia Bảo thật sự rất trẻ, ngay cả phần giữa hai lông mày đều có thể nhìn ra sự trẻ trung khó có thể che giấu.
Lục Bảo Ngọc thật sự rất khó tưởng tượng, một người nổi tiếng trong thế giới ngầm của tỉnh Lâm Đồng này, một kiếm giết chết ông chủ nhà họ Triệu của tỉnh thành này, đồng thời còn có tu vi bậc thầy, người tiếp nhận cảnh giới cường giả trong truyền thuyết, thế mà lại trẻ tuổi đến vậy.
“Trần Gia Bảo, anh còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu cao đến thế, nếu cứ tiếp tục để anh trưởng thành như vậy, thành tựu sau này của anh tuyệt đối sẽ chấn động cả Việt Nam. Không, Thậm chí toàn thế giới, đều có thêt bị anh làm chấn động. Sau này, hãy để cho Bảo Ngọc được tận mắt nhìn thấy mỗi một kì tích mà anh làm cách nào tạo nên nha.”
Lục Bảo Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Trần Gia Bảo, ánh mắt long lanh những tia sáng kì dị.
Ngay lúc đó, tại nhà họ Tần trong tỉnh.
Trong phòng đọc sách của ông chủ nhà họ Tần, Tần Hải Thanh đang ngồi cùng hai con gái mình, bàn bạc về một số chuyện cơ mật của nhà họ Tần.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị gõ mạnh, sau đó có một người đàn ông trung niên vội vàng bước vào, Bất chấp ánh mắt sắc bén của Tần Hải Thanh, người đàn ông trung niên vội vã nói: “Ông chủ, hai cô chủ, bọn tôi vừa nhận được tin tức, Triệu Đức Minh nhà họ Triệu đã mượn ba cái trực thăng của quân đội, bay về phía núi Hồng Lĩnh. Hơn nữa theo như báo cáo trực tiếp, trên trực thăng, trừ Triệu Đức Minh, còn có năm vị xao thủ, hai trong số đó là bậc thầy cường giả.
Tần Hải Thanh hơi nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nói: “Triệu Đức Minh? Đây chính là dã tâm của tên cáo già này rồi, hơn nữa hắn thời gian qua không hề nổi dậy, đột nhiên lại mượn trực thăng của quân đội vũ trang làm gì. Hơn nữa còn đem theo nhiều cao thủ đến vậy, lẽ nào núi Hồng Lĩnh đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Ly Nguyệt lập tức vểnh tai nghe ngóng, mặc dù cô biết rất rõ ân oán củaTrần Gia Bảo và nhà họ triệu, một trong số những mục đích Trần Gia Bảo đến tỉnh thành này, chính là để đối phó với nhà họ Triệu.
Vì vậy sau khi nghe thấy tin tức của Triệu Đức Minh, cô rất để tâm.
Nhưng mà, không biết vì sao, Tần Ly Nguyệt luôn cảm thấy tinh thần bất ổn, thầm có một loại dự cảm không lành.
Người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi, đột nhiên liếc nhìn hai chị em Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân, ngập ngừng nói: “Mặt khác, chúng ta còn nhận được một tin tức khác, ngài Trần Gia Bảo đi cùng với cô Lục Bảo Ngọc nhà họ Lục, ở với nhau suốt mấy giờ trước, cùng nhau lái xe lên núi Hồng Lĩnh, nếu chúng tôi đoán không sai, mục đích của Triệu Đức Minh, chắc là để đối phó ngài Trần Gia Bảo.”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều hoảng sợ, Tần Ly Nguyệt càng không kịp cân nhắc tại sao Trần Gia Bảo lại ở cùng với Lục Bảo Ngọc, nhảy bật dậy, vừa hốt hoảng vừa lo lắng: “Tin tức của ông đáng tin không?”
“Cô chủ, chuyện này đúng đến mười phần.”