Kiều Ngọc Nghi hừ một tiếng rồi nói: “Tôi dạy con gái thế nào? Ít nhất nó còn có tình có nghĩa, biết tri ân báo đáp, chỉ dựa vào một điểm đó thôi thì nó đã tốt hơn ba nó và chú hai của nó rồi! Nếu mày có bản lĩnh thì con trai chú sao không tỏ thái độ muốn đi cứu Trần Gia Bảo?”
Sắc mặt Kiều Toàn Tuân biến đổi, ông ta bị chọc tức đến mức không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng bộ mặt âm trầm hừ một tiếng.
Thừa dịp ông ta hơi trầm ngâm, đột nhiên Kiều Ngọc Nghi hô một tiếng cho người bên ngoài tiến vào, trầm giọng dặn dò: “Bây giờ cậu dẫn một đoàn người đi tới núi Hồng Lĩnh, nhất định phải đảm bảo được sự an toàn cho Phượng Hoa.”
“Vâng.”
Người đó đáp lại một tiếng rồi liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài làm việc.
Sắc mặt Kiều Toàn Tuân thay đổi, anh ta trầm giọng hỏi: “Anh cả, anh làm vậy là ý gì, lẽ nào anh muốn cho người đi cứu Trần Gia Bảo sao?”
“Thế nào?”
Kiều Ngọc Nghi chầm chậm đứng lên, ông ta thản nhiên liếc nhìn Kiều Toàn Tuân một cái rồi nói: “Chú cũng không phải là gia chủ của nhà họ Kiều, anh làm những chuyện gì lẽ nào còn cần phải có chú đồng ý mới được sao?”
Sau khi nói xong thì kiều kinh nghi chắp hai tay sau lưng đi ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Kiều Toàn Tuân lại thay đổi lần nữa, trong ánh mắt lướt qua một tia giận dữ.
“Ba, bác cả phái người đi tới núi Hồng Lĩnh, không phải thật sự muốn cứu Trần Gia Bảo đó chứ?”
Kiều Tuấn Phong lo lắng nói, khó khăn lắm Trần Gia Bảo mới đi gần đến cửa chết như vậy, nếu như bởi vì có liên quan tới Kiều Ngọc Nghi mà Trần Gia Bảo được cứu, vậy thì đối với anh ta mà nói, đó tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Kiều Toàn Tuân cười lạnh một tiếng, anh ta bưng ly trà lên nhấp một ngụm rồi mới khinh thường nói: “Bác cả của con tính toàn tỉ mỉ như vậy, sao có thể sẽ cho người cứu Trần Gia Bảo chứ? Mục đích của ông ta chỉ làn muốn bảo vệ an toàn cho Kiều Phượng Hoa mà thôi, yên tâm đi, lần này Trần Gia Bảo chết chắc rồi.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần nghĩ đến việc Trần Gia Bảo chết thì con liền cảm thấy hả hê lòng người, chờ sau khi xác định được Trần Gia Bảo đã chết con nhất định phải mở tiệc mời bạn bè tới Royal City ăn mừng một trận mới được!”
Kiều Tuấn Phong vui mừng nói.
“Yên tâm, nhất định sẽ có một ngày như thế.”Kiều Toàn Tuân cười lạnh không thôi.
Lại nói về Kiều Phượng Hoa phẫn nộ rời đi, cô ta đi đến bãi đậu xe tùy tiện lái một chiếc Porsche màu đỏ đi ra ngoài.
Mặc dù cô ta rất xung động nhưng cô ta cũng không ngốc, cô ta biết một mình đơn độc đi lên núi Hồng Lĩnh thì đứng nói tới chuyện cứu Trần Gia Bảo, nói không chừng còn làm bản thân mình bị vây trong đó nữa.
Con ngươi cô ta xoay chuyển một vòng, vừa gọi cho một số điện thoại nào đó vừa lái xe đi về hướng biệt thự của nhà họ Tần, cô ta lẩm bẩm tự nói: “Trần Gia Bảo, anh tuyệt đối đừng chết, tôi vẫn đang chờ anh tới cứu vớt cuộc đời tôi mà.”
Trên núi Hồng Lĩnh, trong một căn nhà tranh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Gia Bảo tỉnh dậy từ sau cơn hôn mê.
Nhất thời, một trận tiếng đàn rất vui tai chầm chậm rơi vào trong tai Trần Gia Bảo, cỗ tiếng đàn đó dường như có một loại ma lực thần kỳ mà chầm chậm chảy xuôi vào lục phủ ngũ tạng và kỳ kinh bát mạch của Trần Gia Bảo, chữa trị cho vết thương da thịt trên cơ thể anh.
Trần Gia Bảo mở mắt ra, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, Lục Bảo Ngọc quay lưng về phía anh, lộ ra một bóng lưng tuyệt mỹ, đối diện với sao trời phía bên ngoài nhà tranh chầm chậm đàn một bài đàn cổ, từng nốt từng nốt nhạc du dương truyền ra từ đầu ngón tay cô ta, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Trần Gia Bảo ngồi thẳng dậy, anh cười thản nhiên nói: “Người xưa đã nói, đánh đàn nếu không gặp tri âm thì dù đánh đàn trong đêm trăng thanh gió mát cũng không tận hứng được. Cô Lục mặc dù là người hiện đại nhưng lại như một người hoài cổ, trong cao nhã có cách điệu, cũng khó trách lại quay lưng về phí tôi mà đàn, khó có được khó có được.”