Mà bây giờ, Trần Gia Bảo chẳng những thật sự có thể đón đỡ được ba chiêu của cường giả Truyền Kỳ trung kỳ, lại còn không chết, chỉ bị thương mà thôi, nếu như chuyện này truyền đi, chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn trong giới võ cổ truyền!
“Trần Gia Bảo, cô ta nói là thật sao?”
Vương Đại Hùng vội vàng hỏi Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Quả thật tôi tiếp ba chiêu của gã, cuối cùng tôi bị thương nặng, trường kiếm của gã bị gãy.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nếu như không phải lúc trước chiến đấu liên tục và bị Hàn Đông Húc đánh lén, khiến anh bị hao tổn rất nhiều thực lực, bằng không, Trảm Nhân Kiếm vừa đánh xuống, chắc chắn Liệu Thành Phùng sẽ không đơn giản là gãy kiếm như vậy.
Trần Gia Bảo bên này còn đang tiếc hận, thì Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến bên kia đã ngây ra như phỗng!
Đối mặt với cường giả cảnh giới Truyền Kỳ, Trần Gia Bảo không những không chết, mà còn làm gãy trường kiếm trong tay đối phương, ngay cả Vương Đại Hùng được xưng là cao thủ đệ nhất quân khu Biển Đông cũng không có bản lĩnh này.
Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ mà thực lực đã khủng khiếp như vậy? Vậy sau này anh trưởng thành, thực lực sẽ đáng sợ bực nào?
Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến đã không dám suy nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy Trần Gia Bảo giống như một miếng bánh thơm ngon, nhất định phải mau chóng kéo đến quân khu Biển Đông mới được.
Nghĩ đến đây, Vương Đại Hùng vội vàng nói: “Tông Sư Trần, chuyện cậu phá hủy hai chiếc máy bay trực thăng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bây giờ cậu đi đến quân khu Biển Đông cùng tôi, nói rõ tình hình một chút, mặt khác, cũng đã đến lúc nói chuyện lần trước, cho cậu một câu trả lời chắc chắn rồi.”
“Vậy cô ấy thì sao?”
Trần Gia Bảo nhìn về phía Lục Bảo Ngọc, dù sao Lục Bảo Ngọc cũng là con gái, để lại một mình cô ta trên đỉnh núi Hồng Lĩnh, rất không thích hợp.
“Cậu yên tâm.”
Vương Đại Hùng giải thích: “Khi chúng tôi vừa đến phát hiện có một đội xe, nhận ra là người nhà họ Tần và nhà họ Kiều của tỉnh thành, bọn họ có lẽ là đến tìm cậu, chắc sẽ lên đây ngay thôi.”
Lúc này Trần Gia Bảo mới yên tâm, nói với Lục Bảo Ngọc: “Tự cô cẩn thận một chút, ngoài ra, nếu như lát nữa gặp được Tần Ly Nguyệt, bảo cô ấy không cần lo lắng, mấy ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Được rồi, anh đi đi.”
Lục Bảo Ngọc nở một nụ cười khiến mọi người mê mẩn.
Tần Phi Yến nhìn thấy, cho dù bản thân cô ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng ngẩn ra trong phút chốc.
Chỉ thoáng chốc, Trần Gia Bảo liền lên máy bay trực thăng, bay về quân khu Biển Đông.
Một mình Lục Bảo Ngọc đứng trên đỉnh núi Hồng Lĩnh, ngẩng đầu nhìn, lại hơi sững sờ, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Trần Gia Bảo lên máy bay trực thăng thì bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời âm thầm chữa trị tổn thương trong cơ thể.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe Tần Phi Yến ở bên cạnh nói: “Đến rồi.”
Trần Gia Bảo mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ máy bay trực thăng nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là một căn cứ quân sự, bên trong là binh lính tuần tra súng ống đầy đủ.
Ngay sau đó, máy bay trực thăng đáp xuống một thao trường cực lớn, Trần Gia Bảo đi xuống máy bay, sóng vai cùng Vương Đại Hùng đi thẳng về phía trước.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng trên thao trường vẫn có một đội lính đặc chủng đang luyện tập, Tạ Quốc An của nhà họ Tạ cũng xuất hiện trong đó.
Sau khi anh ta nhìn thấy Trần Gia Bảo, lập tức lộ vẻ chấn động, ngay sau đó hiểu ra, cười khổ nói: “Vậy mà Trần Gia Bảo thật sự đến quân khu, xem ra, đời mình đã định sẵn là bị Trần Gia Bảo đè đầu cưỡi cổ rồi.”