Không chỉ Tạ Quốc An, đám lính đặc chủng ở đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Gia Bảo, nhìn anh còn trẻ như vậy mà lại sóng vai đi cạnh Vương Đại Hùng, sắc mặt đều tràn đầy khiếp sợ, âm thầm suy
Trần Gia Bảo bị thương rất nghiêm trọng, sắc mặt cũng trắng bệch đáng sợ, anh đi bên người Vương Đại Hùng, đột nhiên nội thương phát tác, nhíu chặt mày lại, khóe mắt cũng khẽ co rúm.
Tần Phi Yến trùng hợp trông thấy cảnh này, vô ý thức duỗi tay đỡ lấy Trần Gia Bảo, cau mày nói: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.”Trần Gia Bảo thản nhiên trả lời, đồng thời xua xua tay, ra hiệu không cần Tần Phi Yến đỡ mình, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cách đó không xa, đám lính đặc chủng kia nhìn thấy cảnh này, hai mắt ai ai cũng đều trừng lớn, lộ vẻ không thể tin nổi, đợi sau khi mấy người Vương Đại Hùng và Trần Gia Bảo rời đi mới rối rít xôn xao lên tiếng.
“Mẹ nó, vừa rồi tôi không nhìn nhầm chứ, hoa khôi Tần Phi Yến danh tiếng lẫy lừng của quân khu Biển Đông lại quan tâm một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?”
“Tôi cũng nhìn thấy, rốt cuộc thằng nhãi kia là ai, nhìn tuổi tác có vẻ còn nhỏ hơn chúng ta, nhưng lại đi chung với trung tướng Vương Đại Hùng, thân phận cũng không đơn giản.”
“Đúng rồi, nếu như vừa rồi tôi không nhìn lầm, khi anh ta đi xuống cùng với trung tướng Vương, còn thoáng nhìn phó đội trưởng Tạ Quốc An, dường như hai người quen biết, Quốc An, đến đây, đến đây nào, nói cho chúng tôi một chút, rốt cuộc anh ta là ai?”
Mọi người đã được nhắc nhở, thi nhau vây quanh bên người Tạ Quốc An, hỏi thăm thân phận của Trần Gia Bảo.
Tạ Quốc An cười khổ, nói:”Anh ta tên là Trần Gia Bảo, năm nay mới mười chín tuổi.”
“Trần Gia Bảo? Chẳng lẽ anh ta là con cháu của một dòng họ lớn quyền thế nào đó?”
Đột nhiên, một người có khuôn mặt thon gầy, thân hình cao lớn, tuổi chừng hai lăm hai sáu vuốt cằm nhíu mày tò mò nói. Anh ta tên là Hình Chiêu Long, là đội trưởng của tiểu đội đặc chủng này, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã là cao thủ nổi tiếng trong quân khu Biển Đông, hơn nữa chiến công hiển hách, thậm chí ngay cả Tạ Quốc An được xưng là Sĩ quan cấp cao, đứng trước mặt anh ta cũng phải kém hơn một chút.
Đương nhiên, sở dĩ anh ta cảm thấy hứng thú với Trần Gia Bảo là bởi vì anh ta có ý với Tần Phi Yến, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng Tần Phi Yến chủ động quan tâm Trần Gia Bảo, trong lòng tràn ngập cảm giác nguy cơ, vì vậy mới để ý đến thân phận của Trần Gia Bảo. “Không, Trần Gia Bảo cũng không phải con cháu nhà quyền thế.”
Tạ Quốc An lắc đầu phủ nhận, nói: “Theo tôi được biết, từ nhỏ anh ta sống trên núi, đến bây giờ xuống núi cũng chưa được hai tháng.”
“Hóa ra là đồ nhà quê.”
Giờ phút này, anh đi theo Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến đến một gian phòng họp rất lớn.
Bên trong có một tướng quân hơn sáu mươi tuổi đang ngồi, mặc quân phục oai phong, nhìn quân hàm, vậy mà còn cao hơn Vương Đại Hùng, rõ ràng là một vị thượng tướng của Việt Nam!
Ông ta tên là Đoạn Chấn Cách, chính là thủ trưởng của quân khu Biển Đông!
Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến đi đến trước mặt ông ta cúi chào.