Cô rát đẹp, nhất là mặc quân phục hiên ngang, lại càng lộ ra vẻ cao quý, xinh đẹp, cô đứng ở trong phòng như thể cả căn phòng bừng sáng.
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên vẻ kinh ngạc, đương nhiên cũng chỉ là tán thưởng đơn thuần, cũng không có ý gì khác.
Anh gật đầu, ngồi bên giường, đang chuẩn bị tĩnh tọa để chữa thương, chợt phát hiện Tần Phi Yến còn chưa đi, hơn nữa lại có điều muốn nói.
“Cô có việc gì sao?”
Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Tần Phi Yến gật đầu, tựa hồ muốn nhắc nhở Trần Gia Bảo, nói: “Thủ trưởng Đoạn Chấn Cách gần đây tính tình nóng nảy, ở quân khu biển Đông nói một là một, mặc dù anh là nhân tài hiếm thấy, nhưng ở quân khu biển Đông tốt nhất vẫn nên tôn trọng thủ trưởng một chút, nói cách khác, đừng chọc giận thủ trưởng, chỉ cần dựa vào chuyện giết nhiều người ở thành phố của anh, thủ trưởng hoàn toàn có thể chiếu theo pháp luật đem anh ra pháp trường bắn ngay tại chỗ, hoặc là bắt giữ anh, đến lúc đó anh sẽ chịu thiệt.”
Trần Gia Bảo cười một tiếng, nói: “Chuyện cô nói hoàn toàn không có khả năng xảy ra.”
“Vì sao không có khả năng?”
Tần Phi Yến hỏi lại, nói: “Đây là xã hội có pháp luật cai trị, cho dù anh là cường giả cấp tông sư, vẫn phải tuân thủ pháp luật.”
Sai, đây là một xã hội cường quyền, cô đúng là ngây thơ.”Trần Gia Bảo cười khẽ, nói: “Bản chất của pháp luật là gì, pháp luật do giai cấp thống trị lập ra, dùng để phản ánh ý chí của giai cấp thống trị, vì thế duy trì trật tự xã hội. Từ trước đến nay, cho dù trong nước hay nước ngoài, vĩnh viễn đều là xã hội cường quyền, ai có nắm đấm lớn, thì đó là chân lý, mà bị pháp luật trói buộc, mãi là kẻ yếu.
Trần Gia Bảo tôi không lạ với mấy người hay đặt quy định, bởi vì tôi muốn làm một người giày xéo mọi quy tắc. Nắm đấm của tôi cũng đủ cứng, nhưng lại có một thân y thuật thần kỳ cùng với luyện đan thuật, có thể cho quân khu biển Đông lợi ích lớn nư vậy, cô tin hay không, chỉ cần dựa vào hai điểm này, Đoạn Chấn Cách không những không xé rách lớp mặt nạ của tôi, mà còn hao hết tâm tư để có mối quan hệ tốt với tôi?”
“Ngụy biện!”
Tần Phi Yến hừ giọng.
“Ngụy biện?”
Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, trong mắt lại càng lộ vẻ khinh thường, nói: “Vậy cô giải thích tại sao bây giờ tôi chẳng những yên lành đứng chỗ này mà còn trở thành đại tá của quân khu biển Đông?”
Tần Phi Yến há hốc mồm, mặc dù trong lòng chứa đầy những lời để phản bác, nhưng cảm thấy lời Trần Gia Bảo nói cũng có lý, căn bản là không biết phải bác lại như nào, thẹm quá hóa giận, căm phẫn nói: “Tôi lười quản anh!”
Tần Phi Yến oán giận giậm chân một cái, quay người đẩy cửa đi.
Nữ nhân, đúng là ngây thơ.”
Trần Gia Bảo lắc đầu bật cười, cũng không để ý, lấy Nguyệt Hoa châu, ngồi xếp bằng, mượn năng lượng của Nguyệt Hoa châu, bắt đầu tiến hành chữa trị thương thế của bản thân.
“Liệu Thành Phùng, ba năm sau, Trần Gia Bảo tôi nhất định sẽ chém chết anh dưới kiếm!”
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên vẻ nghiêm túc, chuyên tâm vận công.
Tần Phi Yến thở phì phò đi ra ngoài, trong bụng hờn dỗi, vừa đi vừa tức giận nói: “Hừ, Trần Gia Bảo đúng là không biết thế nào tốt là xấu. Bổn tiểu thư đây khó có được quan tâm người khác một lần, thế mà anh ta cũng không hề nể mặt mũi, còn oán hận bổn tiểu thư nữa chứ. Thật sự tức chết tôi!”
Trong lúc vô tình, cô ta đi tới sân thể dục. Cách đó không xa, Tạ Quốc An và những người khác đang tập luyện. Sau khi Hình Chiêu Long nhìn thấy Tần Phi Yến thì hai mắt anh ta sáng lên, anh ta trực tiếp bước tới và nở nụ cười hỏi: “Ồ, là người nào không có mắt lại đắc tội với Tần đại hoa chúng ta khiến cô tức giận như vậy? Đến nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ kẻ đó cho cô.”
Theo bản năng, Tần Phi Yến buột miệng giận dữ nói: “Hừ, trừ Trần Gia Bảo ra thì còn có thể là ai đây?”
Sắc mặt Hình Chiêu Long hơi thay đổi, anh ta có thể cảm nhận được được, hình như thái độ của Tần Phi Yến đối với Trần Gia Bảo rất khác biệt, ít nhất, anh ta chưa từng thấy Tần Phi Yến sẽ vì người đàn ông khác mà tức giận như vậy.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt anh, ghen tị và tức giận.