Đột nhiên, Hình Chiêu Long lớn giọng nói, đồng thời anh ta cũng đi ra ngoài, nhìn Trần Gia Bảo và hỏi một cách khiêu khích: “Đại tá Trần, tôi muốn hỏi anh, bây giờ anh đã cai sữa chưa?”
Lời này rõ ràng chỉ ra, Trần Gia Bảo chỉ là một đứa nhỏ, không xứng đáng lãnh đạo bọn họ.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Các thành viên phía sau Hình Chiêu Long đang nín cười, khuôn mặt của ông Trương đỏ bừng.
Hình Chiêu Long có vẻ hài lòng, anh ta hất cằm với Trần Gia Bảo đầy khinh thường.
“Thật là ngốc, sau này anh sẽ bị Trần Gia Bảo dạy dỗ đấy, cái tên Hình Chiêu Long không biết trời cao đất dày này.”
Tạ Quốc An hết lần này đến lần khác chế nhạo.
Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến đều không có gì ngạc nhiên, dù sao thì các thành viên của chiến đội đặc công Biển đều là những người tinh nhuệ, đều kiêu ngạo và đột nhiên để một người trẻ hơn mình nhiều tuổi làm lãnh đạo trực tiếp. Bọn họ có thể nhịn được mới là lạ.
Trần Gia Bảo tiến lên một bước, hai tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Hình Chiêu Long nhàn nhạt nói: “Anh không phục có phải không?”
Hình Chiêu Long cười lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Tôi được kế thừa nắm đấm sắt của nhà họ Hình. Bắt đầu học võ từ năm lên bốn tuổi, bắt đầu luyện súng năm bảy tuổi, gia nhập quân đội năm mười sáu tuổi và trở thành sĩ quan cấp cao. Trong chín năm, tôi đã thực hiện hàng trăm nhiệm vụ và chưa bao giờ thất bại. Còn với tư cách một tập thể, trong ba năm ở Châu Phi, đã trải qua hàng chục cuộc chiến lớn nhỏ, chiến đấu không biết bao nhiêu trận chiến máu lửa và giành được vô số công trạng. Tôi thừa nhận rằng cấp bậc quân hàm và chức vụ của anh cao hơn tôi, nhưng nếu như anh không có đủ năng lực, thì tôi muốn trở thành đội trưởng đặc biệt của chiến đội Biển. Hình Chiêu Long tôi không chấp thuận điều đó, và tất cả các thành viên của chiến đội đặc công Biển chúng tôi cũng không chấp thuận điều đó.”
Anh ta nói với khí thế kinh người, thực nhiệt huyết và hấp dẫn mọi người.
Ngay khi anh ta nói xong, từ phía sau Hình Chiêu Long, có những tiếng hét lớn: “Không chấp nhận!”
Giọng nói vang vọng khắp sân thể dục, với một động lực đáng kinh ngạc, và những tiếng la hét theo nhịp, giống như đã trải qua tập luyện.
Hình Chiêu Long cười đắc thắng, gương mặt rạng rỡ, như thể anh ta đã thắng lợi.
Vương Đại Hùng âm thầm gật đầu, quả thực, Hình Chiêu Long là một nhân tài hiếm có, nếu không, anh ta đã không được bổ nhiệm làm đội trưởng đội đặc công Biển.
“Tuy rằng Hình Chiêu Long rất xuất sắc, nhưng mà so với Trần Gia Bảo ưu tú kinh người thì Hình Chiêu Long vẫn còn kém hơn rất nhiều.”
Vương Đại Hùng thầm nghĩ, bất giác ông ta nhìn về phía Trần Gia Bảo, muốn xem Trần Gia Bảo sẽ giải quyết tình huống này như thế nào.
Tần Phi Yến cũng rất mong đợi, nhưng cô ta không quá xem trọng Trần Gia Bảo, lý do rất đơn giản, Trần Gia Bảo từ nhỏ đã là tông sư mạnh mẽ và bác sĩ thiên tài rồi, cô ta không tin Trần Gia Bảo thậm chí còn thông thạo cả đường lối của đất nước.
Suy cho cùng, sức người là có hạn.
Trong mắt mọi người, Trần Gia Bảo hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ ngạo nghễ, nhẹ giọng nói: “Kinh nghiệm của anh khiến anh tự hào, nhưng mà chưa anh chưa từng thử nghĩ xem tại sao anh lại xếp sau tôi và tôi cũng lại là người lãnh đạo của chiến đội đặc công Biển Việt Nam hay sao? Lý do rất đơn giản, bởi vì tôi rất mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn so với tất cả các anh ở đây.”
Giọng điều bình ổn nhưng trong sự bình ổn đó có chứa sự tự tin và kiêu ngạo.
Vẻ mặt của Hình Chiêu Long và những người khác đột nhiên thay đổi, ngoại trừ sự bình tĩnh của Tạ Quốc An, những người còn lại đều tỏ vẻ không phục.
“Tôi là người nói có đạo lý, nắm đấm chính là đạo lý của tôi. Tôi biết anh không phục, cho nên tôi sẽ cho mấy người một cơ hội. Chỉ cần có thể đánh bại tôi thì Trần Gia Bảo tôi đây sẽ quay đầu rời đi, không hề bước chân vào quân đội Biển. Các anh thấy sao?”
Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói. Mặc dù anh muốn tự do tuyệt đối, nhưng vì anh đã hứa với Vương Đại Hùng sẽ là đội trưởng đặc biệt của chiến đội đặc công Biển, nếu như không thể để mọi người tâm phục thì truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ đúng không?