Lúc này, Trần Gia Bảo không biết nguy hiểm đang đến gần, ngồi trong Đồn nghĩ tới lát nữa có cơ hội tán tỉnh cô vợ nhỏ, nhắc đến lại thấy có chút vui sướng trong lòng.
Sau khi vào Cục Cảnh Sát, Trần Gia Bảo bị đưa trực tiếp tới phòng thẩm vấn, Liễu Ngọc Anh cho các Cảnh Sát khác rời đi, chỉ để mình cô ở lại thẩm vấn.
“Họ tên?” Liễn Ngọc Anh không hề ngẩng đầu lên, hỏi lạnh nhạt.
Trần Gia Bảo cười nói: “Anh họ Nghê, tên là chồng Nghê.”
“Trần Gia Bảo, anh đừng bắt tôi dùng biện pháp mạnh!” Liễu Ngọc Anh đột nhiên đứng dậy đập bàn.
Trần Gia Bảo trợn tròn mắt nói: “Cô vợ nhỏ, không phải em biết tên của anh rồi sao, còn hỏi làm gì chứ.”
Liễu Ngọc Anh thở gấp đứng lên, chìa khóa nắm trong tay vang lên tiếng leng keng, cười lạnh nói: “Lúc trước anh năm lần bảy lượt đùa giỡn tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, bây giờ anh đang ở trong tay tôi, hừ!”
Trần Gia Bảo làm bộ sợ hãi, nói: “Em làm gì? Sẽ không làm việc xấu với anh chứ? Em đừng tới đây, chỗ này là Cục Cảnh Sát, anh sẽ hét lên đó!”
Liễu Ngọc Anh thiếu chút nữa ngất xỉu, tôi buồn nôn, chị đây trời sinh xinh đẹp, người theo đuổi xếp hàng dài, còn cần đùa bỡn anh sao?
“Đương nhiên, nếu em một mực muốn làm chuyện xấu với anh, vậy em cứ tới đi, ai bảo em là vợ của anh chứ.” Trần Gia Bảo trừng mắt, ngẩng cao đầu, bộ dạng thấy chết không sợ.
Liễu Ngọc Anh tức giận nói: “Xấu xa, bị chị đây đùa giỡn anh còn cảm thấy bị hại? Hôm nay dù là Cục Trưởng tới, tôi cũng nhất định phải dạy dỗ anh tử tế, cho anh biết hoa hồng vì sao lại hồng như vậy!”
Cô bước lên phía trước, đưa tay đánh một cái vào mặt Trần Gia Bảo.
Đương nhiên, cô nương tay, không hề có lực, chỉ muốn dạy dỗ Trần Gia Bảo, phát tiết lửa giận mà thôi.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo như một chú khỉ, bước chân hơi xa, tránh khỏi tầm tay của Liễu Ngọc Anh, bay nhanh hôn lên má hồng của cô một cái, tiếp theo nhoài người qua, say mê nói: “Thơm quá.”
Liễu Ngọc Anh lại tức giận, sắc mặt càng thêm đỏ ửng, giống như có thể nhỏ máu, cũng không rõ là đang xấu hổ hay không, nhấc một chân thật cao đá vào hông của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười hì hì, đột nhiên vùng thoát khỏi còng tay, nghiêng người tránh được đòn tấn công của cô, lập tức lấn thân bước lên phía trước một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Liễu Ngọc Anh, mặt đối mặt với cô, đến nỗi còn có thể ngửi được mùi thơm trên người cô.
Liễu Ngọc Anh không kịp đề phòng liền hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng không vững, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.