Lúc Trần Gia Bảo bước vào sảnh lớn của biệt thự, ánh mắt vô tình liếc thấy Tạ Cẩm Tú váy áo lụa là đeo dây chuyền và hoa tai Cartier, khoác tấm váy liền màu xanh nhạt, phô ra dáng người xinh đẹp làm rung động lòng người.
Chỉ là Tạ Cẩm Tú còn ghim chuyện hôm qua nên không bày ra sắc mặt nhã nhặn gì cho cam với Trần Gia Bảo, cô hờ hững liếc qua.
“Cậu Trần này, mấy ngày không gặp mà phong thái của cậu càng đẳng cấp hơn.” Tạ Hoàng Dương và Tạ Anh Dũng đã đứng chờ từ lâu, hai người cười cười đón tiếp cậu.
Từ lần đầu tiên được trị liệu thì sức khỏe của Tạ Hoàng Dương đã khôi phục rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn, tự nhiên cũng càng cảm kích Trần Gia Bảo hơn.
Ngoài ba người này thì trong sảnh lớn còn có một thanh niên khác đang đứng, người này khoảng chừng ba mươi tuổi, giữa hai đầu mày loáng thoáng có nét giống với Tạ Cẩm Tú, mặc âu phục màu đen nhìn rất đường hoàng.
Tạ Anh Dũng giới thiệu: “Cậu Trần, tôi xin được giới thiệu, đây là con trai Tạ Quốc Hùng của tôi, hiện tại nó đang kinh doanh một xí nghiệp, Quốc Hùng, người này chính là cậu Trần, là một bậc thầy y thuật, gần như có một không hai trên đời.”
“Xin chào cậu Trần.” Tạ Quốc Hùng cười nói.
Trần Gia Bảo gật đầu coi như chào hỏi đã xong, anh ta vào thẳng vấn đề chính: “Thưa ông Tạ, bây giờ chúng ta bắt đầu trị liệu thôi.”
“Được được được.” Tạ Hoàng Dương không chờ nổi từ lâu rồi, ngay lập tức đi theo Trần Gia Bảo vào phòng trong.
Tạ Quốc Hùng nhìn theo bóng lưng Trần Gia Bảo, trầm ngâm thốt ra câu hỏi: “Bố, rốt cuộc Trần Gia Bảo này là ai mà ông nội đối xử nhiệt tình với anh ta như thế? Lần trước thị trưởng Tần đến nhà thăm hỏi mà có thấy ông nội đứng dậy đón tiếp đâu.”
Tạ Anh Dũng thở dài: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế nhưng cậu Trần này có tương lai rộng mở lắm, là người có bản lĩnh, Quốc Hùng, sau này con nhất định phải xây dựng quan hệ thật tốt với người ta.”
Trong ánh mắt Tạ Quốc Hùng lóe lên tia khinh bỉ và coi thường.
Còn Tạ Cẩm Tú thì thẳng thừng hừ ra tiếng.
Sau mười lăm phút thì Trần Gia Bảo và Tạ Hoàng Dương bước ra khỏi phòng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được rõ ràng vẻ mặt Tạ Hoàng Dương đã khá hơn rất nhiều, tâm trạng ông cụ vui vẻ, nhất định phải rủ Trần Gia Bảo chơi vài ván cờ cho bằng được, Trần Gia Bảo cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhập cuộc.
“Cẩm Tú, con sang bên cạnh pha trà, đúng rồi, hai tháng trước, chẳng phải thiền sư Thiện Tâm Quang ở chùa An Bình trên núi Hoằng Hóa có tặng một hộp Thiết Quan Âm loại tốt nhất sao? Con lấy ra đi, để cậu Trần thưởng thức xem sao.” Tạ Hoàng Dương vừa cười vừa nói.
Tạ Cẩm Tú hoảng sợ trong lòng, trà Thiết Quan Âm mà Thiền Sư Thiện Tâm Quang mang đến là bảo bối vô giá, của quý của ông nội, không thể ngờ được thế mà ông lại lấy ra vì Trần Gia Bảo.
Hừ, đúng là lời cho anh quá.
Tạ Cẩm Tú trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó cô lại thay một bộ sườn xám mỏng màu xanh trắng trông đơn giản và thanh lịch, bắt đầu pha trà.
Vốn dĩ Tạ Cẩm Tú là cô gái siêu cấp xinh đẹp, nhan sắc tuyệt vời, khí chất hơn người, lúc pha trà thì động tác lại thành thạo, thần thái thanh cao kết hợp với làn hơi nước mong manh lượn lờ bay lên từ ấm trà, càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ độc đáo của cô.
Từ lâu Tạ Hoàng Dương đã không chờ nổi rồi, ông cụ nhanh chóng bày xong bàn cờ vây, Tạ Hoàng Dương ngồi xuống đối diện với Trần Gia Bảo.