Ba người Tạ Hoàng Dương, Tạ Anh Dũng, Tạ Cẩm Tú đều khiếp sợ, đệ tử duy nhất của tiên cờ Việt Nam, cao thủ cờ vây Cửu Đẳng Tạ Quốc Hùng lại bại dưới tay Trần Gia Bảo, nếu không phải chính mắt trông thấy thì đâu ai tin?
“Sao… Sao có thể? Anh cả là cao thủ cờ vây Cửu Đẳng, là tay cờ đứng đầu, sao lại bại dưới tay Trần Gia Bảo?”
Tạ Cẩm Tú khiếp sợ lẩm bẩm.
Trần Gia Bảo kiêu ngạo nói: “Kết thúc, trên đời này tôi vô địch!”
Kết thúc, trên đời này tôi vô địch!
Lại còn tuyên ngôn ngang ngược phách lối như vậy nữa!
Đám người Tạ Hoàng Dương lại càng khiếp sợ!
Tạ Quốc Hùng cười khổ nhưng cũng không thể phản bác.
Anh ta đã rút lại toàn bộ sự khinh bỉ lúc trước của mình, nói một cách chân thành: “Cậu thật sự rất lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục, có lẽ cả Việt Nam này chỉ có thầy tôi mới có thể chắc thắng trước cậu.”
Trần Gia Bảo cười không nói, tiên cờ đương thời duy nhất? Có thể ông ta sẽ mang tới áp lực nhất định cho mình nhưng nói muốn thắng thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Tạ Hoàng Dương, Tạ Anh Dũng thở dài, không nói trong lòng có bao nhiêu thất vọng, so với cảm giác mất mát thì còn đau tim cả tỷ lần.
Nhưng như đã nói qua, họ không nghĩ tài đánh cờ của Trần Gia Bảo lại cao thâm đến trình độ này, lại còn y võ song toàn, thật quá giỏi.
Tạ Cẩm Tú ngẩn người, không ngờ người am hiểu lĩnh vực cờ vây như anh mình lại thất bại trước Trần Gia Bảo, há chẳng phải là cô sẽ phải đồng ý một yêu cầu bất kì của Trần Gia Bảo? Nếu như anh ta…
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩm Tú vừa xấu hổ vừa giận, hai gò má đỏ gay, hai tròng mắt đầy giận dữ, nhưng nó lại khiến cô toát ra một vẻ đẹp khác biệt.
“Cậu Trần còn trẻ tuổi mà lại có tài đánh cờ cao siêu như vậy thực sự làm ông già này xấu hổ.” Tạ Hoàng Dương khâm phục từ tận đáy lòng.
“Quá khen rồi, chơi bừa thôi.” Trần Gia Bảo cười nói.
Mọi người thiếu chút nữa là ngất xỉu, chơi bừa cũng siêu như thế, vậy những người như chúng tôi thì thế nào?
Tạ Cẩm Tú trợn mắt giận dữ với Trần Gia Bảo, đã được lợi lại còn khoe mẽ, hừ!
Lúc này, Tạ Anh Dũng chợt nói: “Đúng rồi cậu Trần, dược liệu lúc trước cậu yêu cầu cũng đã hòm hòm, cậu đi theo tôi.”
Trần Gia Bảo thầm sung sướng trong lòng, đứng dậy đi theo ông ta ra ngoài.
Trong phòng, Tạ Cẩm Tú tức giận: “Anh cả, anh nói thật đi, anh có nhường Trần Gia Bảo hay không?”
Cô vẫn cho rằng ngoài mấy vị cao thủ đứng đầu trong môn cờ vây thì anh cả cô hiếm có đối thủ, giờ lại bại dưới tay Trần Gia Bảo không có mấy thành tích, nhất định có gì đó mờ ám.
Tạ Quốc Hùng cười khổ: “Em gái đừng vu cáo anh, lúc bày cờ và trung gian, anh còn có sức liều mạng với anh ta, nhưng ở giai đoạn kết thúc thực sự kém anh ta quá nhiều, nói vậy có nghĩa là sau này nếu có tái đấu Trần Gia Bảo, anh chiếm được nhiều nhất cũng chỉ có ba phần thắng.”
Tạ Cẩm Tú kinh hãi, lúc đầu cô còn cho rằng anh cả bại dưới tay Trần Gia Bảo cũng vì trình độ của hai người xấp xỉ nhau, giờ mới biết Trần Gia Bảo lợi hại tới vậy, ngay cả anh cả cũng chỉ chắc được ba phần thắng, chẳng phải đồng nghĩa với việc tại Việt Nam này trừ khi Tiên Cờ ra tay còn không thì Trần Gia Bảo vô địch?
“Không, lúc bày thế cháu cũng không phải đối thủ của nó?” Tạ Hoàng Dương bất ngờ cất tiếng trầm trầm, dường như cảm nhận được ánh mắt kinh hãi của anh em nhà họ Tạ, ông tiếp tục nói: “Từ lúc bắt đầu, nó đã nắm chắc phần thắng, cho nên mới dụ Cẩm Tú đánh cược, từ đó lấy được một yêu cầu, đạt được lợi ích tối đa. Bất kể là trong hay ngoài bàn cờ, tất cả các trường hợp có thể xảy ra đều được tính toán từ trước, từ từ phát triển theo hướng tưởng là nịnh bợ nhà chúng ta, khả năng tỉnh táo quá cao, sau này nhà họ Tạ chúng ta phải cố hết sức để kết thân với Trần Gia Bảo.”