Có điều ngay lúc này, Lâm Quân Dao nghe thấy tiếng ồn ào nên đã xuất hiện ở đầu cầu thang: "Các người đang nhốn nháo chuyện gì đó? Mau quay về ngủ hết đi!"
Lâm Quân Dao đã thay sang một bộ váy ngủ màu đen, chất vải mịn màng như tơ lụa làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Mà phía dưới lớp áo ngủ là cảnh xuân dào dạt thấp thoáng lộ ra càng làm người nhìn u mê, trông hết sức cám dỗ.
"Tên này cứ nhất quyết muốn lên lầu nhưng hai anh em tôi cản lại không cho anh ta lên!" Đại Phi nói.
"Diệp Thanh Dương, anh muốn gì nữa?" Lâm Quân Dao tức giận hỏi.
"Rõ ràng là tôi cũng không nhất quyết phải lên lầu, thế mà chưa gì hai người họ đã sỉ nhục tôi!" Diệp Thanh Dương cãi lại.
"Đại Phi và Tiểu Phi, hai người nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút, không nên công kích lòng tự trọng của người khác!" Lâm Quân Dao nói.
"Đúng, đúng!" Diệp Thanh Dương nói: "Miệng hai người bọn họ thật sự thối như hố phân vậy."
"Mày. . ."
"Được rồi, được rồi!" Lâm Quân Dao vội vàng cản lại nói: "Diệp Thanh Dương, tôi còn chưa nói đến anh đấy, sau này anh đừng có chống đối Đại Phi và Tiểu Phi nữa, bọn họ là vệ sĩ riêng của tôi, là người sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cá nhân tôi, nếu anh cứ chống đối họ như vậy họ sẽ cho rằng anh đang âm mưu làm hại tôi đấy!"
"Tôi đã là vị hôn phu của cô nhưng vẫn phải sống khúm núm như vậy sao? Chỉ là hai vệ sĩ nhỏ mà tôi cũng không có quyền xử lý?" Diệp Thanh Dương giơ hai ngón tay lên.
"Không có!" Lâm Quân Dao chắc chắn.
"Nghỉ ngơi sớm đi!" Lâm Quân Dao lạnh lùng buông lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Nhưng mà khi ánh mắt cô quét qua khuôn mặt ủy khuất của Diệp Thanh Dương thì trong lòng cũng có chút áy náy, cô lẩm bẩm: "Đồ ngốc Diệp Thanh Dương, hai vệ sĩ này là lính đánh thuê đã từng giết người, anh cứ quyết tâm chống đối họ như vậy thì cuối cùng người thua thiệt vẫn là anh thôi!"
Đại Phi và Tiểu Phi có chút tiếc nuối.
Xuýt nữa thì bọn họ đã có cái cớ hợp lý để giải quyết tên Diệp Thanh Dương này rồi.
"Nếu vừa rồi anh ra tay thì chưa đầy năm giây, anh đã đánh tên này thành đầu heo rồi!"
"Ha ha, còn em thì ba giây đã đánh được tên đó quỳ xuống kêu cha gọi mẹ rồi đấy!"
"Tên này đúng là may mắn thật!"
Hai anh em họ cố ý nói lớn cho Diệp Thanh Dương nghe.
Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Người may mắn là hai người mới đúng đấy!"
Sau đó, anh cũng xoay người trở lại phòng ngủ.
Đêm đã khuya, sau khi Diệp Thanh Dương vào nhóm trò chuyện với sư phụ xong thì buông điện thoại nằm xuống.
Đang suy nghĩ lung tung, anh đột nhiên cảm nhận được điềm báo nguy hiểm.
Cũng nhờ anh đã chôn Cảm Tri Phù xung quanh biệt thự này, chỉ cần có người lạ mặt đến gần, Diệp Thanh Dương sẽ phát giác ra.
Lúc anh đứng dậy đi tới đại sảnh thì nhìn thấy có một bóng đen đang trèo từ cửa sổ phía bắc lên ban công tầng hai, sau đó lại tiếp tục trèo trên các tầng trên.
"Mẹ kiếp, không ổn rồi!"
Diệp Thanh Dương vội vàng chạy lên tầng hai.
Nhưng mà lúc này Đại Phi và Tiểu Phi vẫn chưa ngủ, họ đang ngồi chơi trò chơi ở đại sảnh tầng hai, nhìn thấy Diệp Thanh Dương vội vã lao lên như vậy thì hai người lập tức nhảy dựng lên.
"Tao đã bảo là mày chỉ được ở tầng một rồi mà, mày không hiểu tiếng người sao?"
Diệp Thanh Dương hét lớn: "Đừng cản đường, Lâm Quân Dao đang gặp nguy hiểm!"
Đại Phi mỉa mai: "Mày đang nằm mơ hả? Mau cút về tầng một cho tao!"
Diệp Thanh Dương trực tiếp quét chân qua, Đại Phi thấy vậy vốn định phòng thủ nhưng động tác của đối phương quá nhanh, chỉ nghe "bụp" một tiếng, Diệp Thanh Dương đã đá thẳng vào bụng anh ta.
Đại Phi tức khắc đau tới mức nước mắt chảy rồng rồng, cả người quỳ sụp xuống kêu la không ngừng.
"Mày!"
Tiểu Phi đấm trực diện vào mặt Diệp Thanh Dương, thế nhưng cú đấm đó đã bị Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng né tránh, sau đó anh lại tung một đấm đáp trả vào dưới nách Tiểu Phi.
Tiểu Phi lập tức cảm thấy nửa người trên tê dại rồi cũng gục xuống theo anh trai.
Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, Diệp Thanh Dương đã đánh gục được hai gã vệ sĩ cao lớn.
Sau đó anh lại nhanh chóng chạy lên tầng bốn.
Lúc này trên tầng bốn hết sức yên tĩnh, Diệp Thanh Dương đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Quân Dao rồi đẩy cửa bước vào trong.
"Anh tới phòng tôi làm gì?"
Lâm Quân Dao đang ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa.
"À, tôi lên xem cô ngủ chưa!" Diệp Thanh Dương mỉm cười.
"Tôi.. đang ngủ! Anh mau ra… ra ngoài!" Lâm Quân Dao nói với giọng run rẩy.
Diệp Thanh Dương cau mày.
Diễn xuất của Lâm Quân Dao quá tệ.
Diệp Thanh Dương nhìn về phía tủ quần áo bên cạnh, thấy cánh cửa tủ đang khẽ hé ra thì anh lập tức hiểu ra.
"Tổng giám đốc Lâm này, đêm dài dằng dặc mà tôi lại không có ý định đi ngủ, đang định lên tìm cô tâm sự một chút, về cuộc sống, ước mơ gì đấy, cuối cùng chúng ta lại thảo luận một chút về vấn đề giới tính… cô thấy được không?" Diệp Thanh Dương không chịu rời đi.
"Anh...... Anh mau ra ngoài!" Lâm Quân Dao lo lắng nói.
Diệp Thanh Dương phớt lờ lời Lâm Quân Dao nói, anh đi thẳng đến bên bàn cầm lấy lon coca: "Tôi muốn uống chút nước, Tổng giám đốc Lâm sẽ không phiền đâu đúng không?"
Sau đó, anh trực tiếp mở nắp ra uống ừng ực.
"Ồ, ngon quá!"
"Diệp Thanh Dương, nếu anh còn không rời đi nữa thì tôi sẽ gọi người tới đấy!" Lâm Quân Dao uy hiếp.
Lúc này, Đại Phi và Tiểu Phi vội vàng chạy tới.
Cả hai đều là người tập võ, vừa lấy lại sức đã vội vàng đuổi theo lên lầu.
"Diệp Thanh Dương, mày dám đánh lén hai anh em bọn tao, mày có tin tao giết chết mày không!" Đại Phi quát lên.
Nhưng mà ở đây là phòng ngủ của Lâm Quân Dao, làm sao bọn họ có thể thoải mái tung quyền tung cước được?
Đại Phi lại quát lên với Diệp Thanh Dương: "Mau xuống lầu đi, chúng ta xuống lầu giải quyết!”
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi không đi, tôi sẽ ở đây với Tổng giám đốc Lâm, tôi sợ cô ấy cô đơn!"
Đại Phi và Tiểu Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, tên khốn lưu manh này, hôm nay hai anh em tao mà không giết chết mày thì uổng phí công sức mấy năm nay luyện võ rồi.
"Diệp Thanh Dương, đây là phòng ngủ của Tổng giám đốc Lâm, mày đã đột nhập vào phòng ngủ của bà chủ bọn tao, nếu mày còn không chịu cút ra ngoài thì bọn tao hoàn toàn có quyền dùng vũ lực trấn áp mày!" Đại Phi nói.
"Này này, lúc này không phải là lúc để cho anh ra vẻ đâu, trong phòng ngủ này vẫn còn một người nữa đột nhập vào, tại sao anh không kêu tên đó ra?" Diệp Thanh Dương nói.
"Mày nói vậy là sao?"
Đại Phi và Tiểu Phi bối rối.
Diệp Thanh Dương nói với tủ quần áo: "Này người anh em, anh đừng manh động, giết chết Lâm Quân Dao rồi anh cũng chạy không thoát đâu, không bằng anh bước ra đây chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
"Lạch cạch."
Một bóng đen lao ra khỏi tủ quần áo, sau đó áp sát rồi dí súng vào sau lưng Lâm Quân Dao, bóng đen đó trầm giọng nói: "Không được nhúc nhích!"
Tên sát thủ này vốn định giết Lâm Quân Dao xong sẽ nhảy khỏi ban công tầng bốn trốn đi, không ngờ tên Diệp Thanh Dương này ở đâu xông lên làm gã phải trốn vào tủ quần áo, trước khi trốn gã còn chĩa súng vào Lâm Quân Dao, bảo cô đuổi Diệp Thanh Dương đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!