Mặc dù Lâm Hồng Viên cứ oán trách nhưng những người còn lại trong gia đình lại có phần thông cẩm.
"Hồng Viên, đừng trách Quân Dao nữa, cô ấy cũng không dễ dàng gì đâu!"
"Quân Dao ở vị trí này nhiều năm như vậy, nó cũng đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, nó cũng chỉ là một người phụ nữ,
cũng có những dục vọng của phụ nữ!"
"Tôi tin rằng người đàn ông ở cùng Quân Dao đêm qua nhất định là rất tốt!"
"Người đàn ông tối qua không phải đang ở ngay trước mặt mọi người sao? Chú có thấy anh ta xuất sắc không?"
Lâm Hồng Viên chỉ về phía Diệp Thanh Dương đang ngồi bên cạnh.
"A? Là anh ta à?" "Tôi cứ tưởng là nhân viên công ty!"
Sau khi Lâm Hồng Viên nhắc đến thì mọi người mới đều chú ý đến Diệp Thanh Dương.
Người đàn ông này mặc bộ quần áo cũ kỹ và đi giày vải, quả thực không phù hợp với môi trường công sở.
"Không tin thì mọi người xem ảnh do paparazzi chụp đi!"
Lâm Hồng Viên đã chuẩn bị sẵn rồi, cô ta kết nối điện thoại di động của mình với máy chiếu, chiếu ảnh lên màn hình lớn, vừa trình chiếu vừa giải thích:
"Nhìn góc nghiêng này, nhìn phía sau đầu này, có giống anh ta không?”
"Chà, bức ảnh này xấu hổ quá, mấy tên săn ảnh này cũng thật là, họ vậy mà còn có thể chụp ảnh từ cửa sổ lầu kia nhìn xuyên qua, mọi người có chút riêng tư nào nữa không chứ?"
"Ồ, anh ta và em Quân Dao ôm nhau chặt đến mức tôi nhìn thấy mà cũng phải đỏ mặt!"
Khi mấy người trong gia tộc xem những bức ảnh này, có người thì thầm, có người mím môi cười khúc khích, có người nhìn Lâm Quân Dao bằng ánh mắt xa lạ và có chút khinh thường.
Lâm Quân Dao xấu hổ đến mức cô cảm thấy không có chốn dung thân nào cho mình.
Lúc này, lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã bị Lâm Hồng Viên ném xuống đất, hung hăng chà đạp nó, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, hốc mắt cô rưng rưng, cô cố gắng không ngã xuống, nhưng cơ thể mảnh
khảnh của cô thật sự đã suy sụp rồi và nó đang run lên.
Lúc này, cô chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất và chui vào đó, rời xa thế giới, rời xa mọi người.
Nhìn thấy bộ dạng thất bại của Lâm Quân Dao, Lâm Hồng Viên nở một nụ cười đắc ý.
"Ai da, em Quân Dao à, em thật hồ đồ mà! Nếu đêm qua em tìm mấy người như phú nhị đại *, quan nhị đại* thì chúng †a có thể liên hôn các gia tộc với nhau, như vậy xem như em cũng có mắt nhìn rồi, nhưng em lại tìm đến thứ gì thế kia hả?"
*công tử con nhà giàu, hoặc con của quan chức
"Này, anh trai, anh làm nghề gì vậy?" Lâm Hồng Viên hỏi Diệp Thanh Dương.
"Tôi là thiên sư!" Diệp Thanh Dương nói. “Thiên Sư? Ha ha hai"
Lâm Hồng Viên ôm bụng cười lớn, như thể cô ta đã nghe thấy một chuyện nực cười vậy.
"Từ đâu nhảy ra tên mắc bệnh trẻ trâu này vậy hả?" Lâm Hồng Viên nói: "Em gái, sao em lại chọn cái loại người này để chơi vậy hả? Em đúng là có tiền đồ đó nhal"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hồng Viên rồi đột nhiên anh vung tay lên.
"Bốp!" Một cái tát dữ dội giáng thẳng vào mặt Lâm Hồng Viên.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi, sáng như máu, hiện rõ trên mặt cô ta.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt.
Hiện trường im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Quân Dao vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng bàng hoàng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy
rất thoải mái.
"Cái cô này, cô đã xúc phạm đến danh xưng thiên sư, xin lỗi ngay cho tôi!" Diệp Thanh Dương hét lớn.
"Anh dám đánh tôi?" Lâm Hồng Viên bưng một bên mặt, như một mụ đàn bà đanh đá lao về phía trước: "Tôi liều mạng với anhl"
"Bố!"
Diệp Thanh Dương lại vung tay lên tát thêm một cái nữa.
Cái tát này mạnh đến nỗi một bên mặt của Lâm Hồng Viên lập tức sưng lên, máu nơi khóe miệng của cô ta theo lực tát rơi thẳng xuống đất.
"Hỗn láo!"
Lâm Quân Long thấy vậy thì không thể ngồi yên được nữa.
Ở trước mặt ông ấy, vậy mà lại có một người ngoài tát Lâm Hồng Viên đến hai cái, thế thì mặt mũi nhà họ Lâm để ở đâu nữa chứ?
Lâm Hồng Viên vừa khóc vừa tru tréo lên: "Ông nội, anh †a đánh cháu, thì cũng giống như tát vào mặt ông vậy, giết chết anh ta đi, kêu người giết chết anh ta đi!"
Lâm Quân Long tức giận vô cùng, hét vào mặt Dư Lan: "Gọi bảo vệ đến xử lý tên khốn này ngay!"
Lâm Quân Dao nhanh chóng nháy mắt với Diệp Thanh Dương, ra hiệu cho anh chạy nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa.
Tuy rằng cô không thích Diệp Thanh Dương nhưng dù sao cô cũng là người gọi Diệp Thanh Dương đến, nếu Diệp Thanh
Dương xảy ra chuyện gì thì cô cũng cảm thấy áy náy!
Nhưng mà Diệp Thanh Dương chỉ khẽ mỉm cười và ra hiệu cho Lâm Quân Dao đừng lo lắng.
Diệp Thanh Dương sắc mặt bình tĩnh như nước mặt hồ, không hề gợn một tý sóng nào, nhưng khi anh vừa mở miệng lại nói ra một câu chấn động:
"Tôi muốn cho mọi người biết rõ một chuyện, đêm qua Lâm Quân Dao là bị người ta đánh thuốc mê cho nên mới làm ra mấy chuyện này!"
Lập tức, tất cả mọi người đều chấn động.
"Cái gì? Bị đánh thuốc mê à?"
"Anh có thể nhắc lại không?"
Ngay cả bản thân Lâm Quân Dao cũng bị sốc.
Lúc này, nhân viên bảo vệ xông vào, định lao về phía Diệp Thanh Dương.
Lâm Quân Long thấy vậy liền lập tức ngăn lại: 'Chờ đã, để anh ta nói!"
Diệp Thanh Dương nói: "Thành thật mà nói, bổn thiên sư không có thời gian xen vào chuyện nhà mấy người, nhưng người phụ nữ lòng dạ rắn rết này thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giống như một cái mương hôi thối bên đường, bốc mùi hôi thối, khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn."
Anh chỉ về phía Lâm Hồng Viên và nói: "Cô ta thuê người đánh thuốc mê Lâm Quân Dao nhằm bôi nhọ Lâm Quân Dao, chậc chậc chậc, chị em tương tàn, nghe kích thích không? Chó m* không ?"
Những lời này như sấm sét giáng xuống bên tai, ngay lập tức làm nổ tung toàn bộ hiện trường.
Lâm Hồng Viên đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, ánh mắt né tránh.
Nhưng cô ta quá xảo quyệt, vội vàng quỳ xuống ôm lấy đùi Lâm Quân Long, khóc lớn:
"Ông nội, anh ta vu oan cho cháu, là Lâm Quân Dao kêu anh ta tới đổ tội cho cháu, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!"
Lâm Quân Long trước giờ làm việc vô cùng công bằng, chính trực, không bao giờ nhẹ dạ, cả tin vào lời nói của người khác.
Ông ấy hỏi Diệp Thanh Dương: "Anh nói mấy chuyện này thì có chứng cứ gì không?"
Diệp Thanh Dương xòe tay: "Ở đây tôi có một video, tôi cũng không ngại cho mọi người cùng thưởng thức!"
Nói xong, Diệp Thanh Dương lấy chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay ra và hỏi Dư Lan ở bên cạnh:
"Làm sao để chiếu cái này ra, cô làm giùm tôi đi!"
Dư Lan bất đắc dĩ lắc đầu: “Điện thoại của anh dỏm quá, không kết nối được với máy chiếu!”
"Ặc! Được rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Mấy người thay phiên nhau xem đi!"
Anh đưa điện thoại cho Lâm Quân Long trước.
Đoạn video trên điện thoại di động của anh chính là do anh đặc biệt quay lại khi anh thẩm vấn tên mặt sẹo ở quán ăn sáng nay.
Tên mặt sẹo: "Thật sự không có sai tao tới đây, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người mây mưa cùng Lâm Quân Dao phải là tao mới đúng, nhưng mày lại tới trước,
cho nên tao hận mày!"
Diệp Thanh Dương: "Đêm qua đáng lẽ ra là ông sao? Ý là gì vậy?"
Tên mặt sẹo: "Tao thật sự không thể nói ra chuyện này được!"
Rắc rắc --
Tên mặt sẹo: "A——"
Tên mặt sẹo: "Tao nói, tao nói!"
Tên mặt sẹo: "Tối qua tao đã lén bỏ thuốc mê Lâm Quân Dao ở quán bar khi cô ấy không chú ý, tao định một lúc sau khi cô ấy bị ngấm thuốc thì tao sẽ đưa cô ấy về khách sạn để cưỡng đoạt, nhưng hết lần này đến lần khác mày lại đến bắt chuyện với cô ấy, kết quả là mày được hời rồi!"
Tên mặt sẹo: "Đại ca ơi, bây giờ tôi không thù hận anh gì nữa, xin anh tha mạng cho tôi đi, tôi cũng chỉ là bị người ta xúi giục thôi!"
Diệp Thanh Dương: "Là ai ra lệnh cho ông?”
Tên mặt sẹo: "Đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Hồng Viên!"
Ông ta còn chỉ vào chị Hồng trong danh bạ điện thoại di động của mình: "Chính là cô tai"
"Đúng là nghiệp chướng mài!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!