"Cái đó, vừa nãy cảm ơn anh. Anh có khát không, tôi mời anh uống coca."
Trải qua một trận giày vò như vậy, cuối cùng người đẹp cũng hiểu cậu thanh niên ngồi bên cạnh mình không phải đồ lưu manh gì cả mà chỉ là một người nóng tính thôi. Lúc này vì muốn cảm ơn Dương Kiệt đã ra tay giúp đỡ, cô mời đối phương uống coca.
"Không cần cảm ơn tôi đâu. Mà cô mời tôi uống coca cũng coi như cô có lương tâm."
Dương Kiệt nhận coca từ tay người đẹp kia, "tách" một tiếng bật nắp chai, uống ực ực.
Người đẹp kia vừa đổ mồ hôi, mùi nước hoa bốc lên theo mùi mồ hôi làm cả ghế ngồi đều là mùi thơm. Cô cứ động đậy thì mùi thơm kia lại thoang thoảng ở đây. Một thiếu niên khí huyết ngời ngời như Dương Kiệt ngửi thấy không nhịn được lại nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Gương mặt đẹp như trăng của cô đang nở nụ cười tươi, mấy sợi tóc ướt rũ trông có phần lộn xộn nhưng lại tăng thêm ba phần quyến rũ.
"Đúng rồi, cô tên là gì? Nhìn dáng vẻ của cô không giống người thành phố Tương Đàm."
Dù gì cũng rảnh rỗi chán chường, xe lửa còn phải di chuyển khoảng bảy tám giờ nữa nên Dương Kiệt tùy tiện trò chuyện giết thời gian với người đẹp ngồi cạnh mình.
Đôi môi đỏ mọng của người đẹp mím lại, cô uống chút nước lọc cho trơn cổ họng, không giấu giếm nói thẳng: "Đúng vậy. Tôi không phải người Tương Đàm, tôi là người thành phố Đông Hải. Trường học sắp khai giảng rồi, lần này tôi về thành phố Tương Đàm là để đi học."
Dừng một chút, người đẹp kia lại nói: "Tôi tên Lục Đàn Hương, hân hạnh được làm quen với anh."
"Đàn Hương? Tên này thú vị thật. Người đặt tên cho cô hẳn là một vị bác sĩ đông y già nhỉ." Dương Kiệt nhìn người đẹp trước mặt mình một cách kỳ lạ.
Đàn hương, vị cay, tính ấm, không độc, đi vào tỳ, vị, phế, kinh, được dùng làm thuốc thông kinh hòa vị, có thể trị thống tâm, khó thở, nôn ói. Trong "Bản thảo cương mục" có ghi, đàn hương có thể trị khó thở, nôn ói. Nếu xuất hiện đốm đen khác thường trên mặt thì rửa sạch vùng da bệnh rồi đắp bã, vắt lấy nước bôi mỗi tối sẽ khỏi.
"Uầy, sao anh biết?"
Nghe Dương Kiệt nói vậy, Lục Đàn Hương hết sức ngạc nhiên: "Ông nội đặt cho tôi cái tên này. Ông tôi thật sự đúng là một bác sĩ đông y già! Ông đã hành nghề đông y được năm mươi năm rồi, chẳng phải là một bác sĩ đông y già sao?"
Vừa mới bắt đầu cuộc trò chuyện Lục Đàn Hương đã cảm thấy có chút quen thuộc, quấn lấy Dương Kiệt hỏi lung tung: "Đúng rồi, anh học ở Đại học nào? Anh có học y không? Còn nữa, vừa nãy anh bảo tôi không giống người Tương Đàm, vậy anh là người Tương Đàm hả? Haha, khi nào đến Tương Đàm anh nhớ chiêu đãi tôi thật tốt nhé."
Dương Kiệt hừ hừ hai tiếng, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Mặc dù hắn là người thành phố Tương Đàm nhưng hắn rời khỏi Tương Đàm đã lâu. Chuyện chiêu đãi thì quên đi. Bây giờ hắn còn không có xu nào dính túi.
Cả ông cụ nữa, nói cái gì mà vị hôn thê xinh đẹp của tổng tài.
Bẫy cả, lời từ miệng ông cụ đến bây giờ vẫn không thể tin được. Ông nói vị hôn thê xinh đẹp của tổng tài thì chắc chắn dáng dấp của người đó vô cùng xấu xí.
Sao số của tiểu gia ta lại khổ như vậy!
Nhìn vẻ mặt cau có của Dương Kiệt, Lục Đàn Hương không biết nguyên nhân.
Cô thấy tuổi tác của Dương Kiệt xấp xỉ mình, đeo túi du lịch, khuôn mặt rám nắng. Thân hình cường tráng, mang hơi thở mặt trời. Hơn nữa vừa nãy anh tùy ý bóp cho cô mấy cái mà đã có thể chữa hết chứng đau bụng kinh của cô. Cô nổi lên lòng hiếu kỳ với Dương Kiệt.
"Đúng rồi, anh trai nhỏ, anh tên gì thế?" Lục Đàn Hương chớp mắt, cô nhìn Dương Kiệt với vẻ mặt ngây thơ.
"Tôi tên Dương Kiệt." Dương Kiệt lời ít ý nhiều nói.
"À, Dương Kiệt. Tôi nhớ rồi. Hay mình thêm Wechat nhé?" Vừa nói Lục Đàn Hương vừa lấy điện thoại ra, giống như là muốn hỏi xin Wechat của Dương Kiệt.
Cơ mà điện thoại di động của Dương Kiệt lại là chiếc Nokia cũ kỹ chưa tới một trăm đồng một cái, không có Wechat.
Nhìn Dương Kiệt chậm chạp không nhúc nhích. Lục Đàn Hương còn tưởng hắn không muốn, cô ngượng ngùng cất điện thoại di động về chỗ cũ.
Đúng lúc này, Lục Đàn Hương nhìn thấy chiếc T-shirt bị giặt đến trắng bệch của Dương Kiệt, cô lại liếc nhìn cái túi du lịch bị nhét đến căng phồng của Dương Kiệt, dường như cái gì cũng có. Cô không kìm được nói: "Dương Kiệt, anh là khách du lịch chuyên nghiệp à? Tôi thấy da anh rám nắng mà lại hiểu biết nhiều như vậy. Chắc anh đi du lịch quanh năm nhỉ."
Du lịch?
Có gì vui để chơi đâu? Khắp thế giới có chỗ nào không cần ăn uống mà vẫn có thể vui vẻ được đây? Có thời gian không bằng tôi tu luyện võ công nhiều thêm chút, đánh gục ông cụ.
Dương Kiệt hừ hừ hai tiếng, không giải thích nhiều.
Ai ngờ Lục Đàn Hương thấy Dương Kiệt không nói lời nào còn tưởng hắn âm thầm đồng ý. Nhất thời cô càng thêm hứng thú, năm mồm bảy miệng hỏi Dương Kiệt đã đi qua những đâu. Có từng tới cung điện Potala chưa? Có từng cưỡi ngựa trên đồng cỏ chưa? Có từng tới đảo Hoàng Sa… Vân vân và mây mây, còn tự nói cảnh biển ở đảo Bali nhìn rất đẹp mắt nữa…
Phiền thật!
Sớm biết vậy hắn đã không nghĩ đến việc nói chuyện cùng cô rồi. Dù nhìn cô rất đẹp nhưng lúc nói chuyện thì còn dài dòng hơn dì Ngô bán đồ lặt vặt dưới chân núi.
"Á."
Đột nhiên Lục Đàn Hương không nói nữa mà kêu đau một tiếng, cô ôm bụng, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, cầu xin Dương Kiệt: "Anh bạn nhỏ, tôi lại đau rồi. Anh có thể giúp tôi bóp bóp mấy cái được không?"
"Xọạt!"
Lúc này, cậu thanh niên cầm điện thoại di động ngồi trước họ đang chuẩn bị đứng lên đi tiểu nghe vậy thì loạng choạng một chút, trượt chân một cái, thiếu chút nữa đã không đứng vững được.
"Lại bóp?"
Cậu ta không nhịn được quay đầu lại.
Người đẹp này bị gì thế? Sao có thể đói khát đến vậy được? Trước mặt mọi người làm vậy có ổn không?
Khi cậu thanh niên đó nhìn thấy gương mặt dịu dàng, tròn trịa của cô. Cậu ta cảm thấy thế giới của mình đã vỡ thành từng mảnh thủy tinh rồi vỡ tan nát trước mắt cậu ta, cậu ta rơi xuống vực sâu. Cả thế giới trở nên tối om.
Cậu ta nhìn số ghế ngồi của mình, lại nhìn bà cô đang ngồi vắt chân cạnh mình, không nói nên lời. Trời ơi, đất ơi, sao chênh lệch giữa người với người lại lớn đến vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!