Lục vân Phong, Vua châm cứu Giang Nam đã đích thân tuyên bố giấy báo tử cho Vương Chấn, bây giờ cậu thanh niên này lại buông lời ngông cuồng như vậy, chẳng phải ngụ ý rằng y thuật của cậu cao hơn Lục Vân Phong sao?
Lục Vân Phong còn chưa lên tiếng, mắt tam giác ở bên cạnh đã nhảy ra, hung tợn trừng mắt với Diệp Phong, tức giận nói:
“Thằng nhãi, mày là ai, sao lại xuất hiện ở đây, còn không mau cút ra ngoài cho tao!”
Vừa dứt lời tất cả mọi người đều nhìn nhau, phát hiện ở đây không một ai biết Diệp Phong cả, cũng không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng cấp cứu này.
Lúc này, Diệp Phong nhìn mắt tam giác, lạnh lùng nói: “Tôi tới đây đương nhiên là để chữa trị cho ông Vương rồi! Anh căng thẳng như vậy… Liệu có phải là không hi vọng ông Vương được cứu sống à?”
Cậu vừa dứt lời, khuôn mặt mắt tam giác hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng giây tiếp theo liền hung tợn trở lại, chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:
“Đừng có ngậm máu phun người! Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như mày, bằng cấp không có, làm sao có tư cách chữa trị cho cha nuôi của tao, nếu như xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa… đến Lục đại sư cũng đã bó tay rồi, mày có cách gì được chứ?”
“Ha ha… dù sao không phải mấy người đều cho rằng, ông Vương đã hết đường cứu chữa rồi sao, tôi thấy các người đang mong ngóng tổ chức tang lễ cho ông ấy lắm rồi! Chi bằng còn nước còn tát, để tôi thử xem!”, Diệp Phong trầm giọng nói.
Giọng nói của Diệp Phong mặc dù không lớn lắm nhưng lại rất vang, mang theo sức thuyết phục.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cậu.
Nhìn ngoại hình, Diệp Phong là một cậu thiếu niên khoảng 17 18 tuổi, thậm chí trên người còn đang mặc bộ đồng phục trung học Tô Hành, không có liên quan gì đến bác sĩ hết.
Tuy nhiên những lời vừa rồi lại rất có lý!
Còn nước còn tát!
Dù sao bây giờ Vương Chấn cũng đã bước nửa chân vào cửa địa ngục rồi, cho dù Diệp Phong có giày vò thế nào cũng không thể tệ hơn được!
Nếu đã như vậy thì chi bằng để cậu thử xem, cho dù hi vọng ít ỏi, nhưng biết đâu có kỳ tích xảy ra thì sao?
Lúc này Lục Vân Phong đột nhiên tiến lên một bước, dùng ánh mắt sắc bén quét qua người Diệp Phong, dường như đang cố gắng nhìn thấu linh hồn cậu.
Diệp Phong không hề sợ hãi, thẳng lưng ước ngực, ánh mắt nhìn thằng vào Lục Vân Phong.
Ngay lập tức khí thế của hai người lan tỏa khắp căn phòng.
Trầm mặc một hồi, Lục Vân Phong đột nhiên nói:
“Chàng trai trẻ tuổi, anh Vương… mạng sống giờ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, không còn sống được bao lâu nữa! Ngoại trừ Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh, nếu không thì không có bất kỳ khả năng nào cả! Hơn nữa, với tuổi đời của cậu, e là còn chưa có bằng cấp bác sĩ, không đủ tư cách để chữa trị cho ai cả! Tuy nhiên!”
Nói đến đây, giọng điệu Lục Vân Phong trở nên sắc bén, trong mắt xẹt qua tia sáng:
“Anh Vương là bạn tốt của tôi, tôi hi vọng ông ấy có thể tỉnh lại hơn bất kỳ ai! Chàng trai trẻ tuổi, thử đi… Cho dù sau này có ai truy cứu trách nhiệm, tôi cũng sẽ gánh vác cùng cậu!”
Nghe thấy câu này sắc mặt mắt tam giác ở bên cạnh lập tức thay đổi.
Hắn không thể ngờ được, Lục Vân Phong lại bảo Diệp Phong chữa trị cho cha nuôi của hắn.
Lúc này khóe miệng mắt tam giác khẽ nhếch lên, miệng há ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lúc này, thư ký và lái xe của cha nuôi hắn đều đang ở đây, nếu hắn mở miệng ngăn cản, sẽ không khỏi bị nghi ngờ, thậm chí còn bị truyền ra lời không hay.
Bất lực hắn chỉ đành im lặng, tuy nhiên đôi mắt dài và hẹp khép hờ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như rắn độc, kiên định nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, đầy ý thù địch.
Lúc này, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Phong sải bước đi tới giường bệnh, đặt tay lên đầu Vương Chấn, chuẩn bị dùng lực Thanh Long trong cơ thể để trị bệnh cho ông ta.