"Khụ khụ.."
Lúc này, Vương Chấn ho khù khụ một tiếng, ông ta trông có vẻ yếu ớt, nhưng ánh mắt sáng rõ, thần chí thanh tỉnh, rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngay giây sau, ông ta dùng tay chống đỡ cơ thể, giúp mình ngồi dậy, nhìn về phía Lục Vân Phong bên cạnh giường bệnh, cảm kích nói:
"Vân Phong, hôm nay may mà có cậu ở đây, nếu không chắc tôi đã xuống dưới suối vàng rồi, đại ân đại đức này này không có lời nào nói hết được, sau này nếu cậu có việc gì tôi chắc chắn sẽ giúp cậu!"
...
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ kỳ quái.
Thực ra cũng không thể trách ông ta tìm sai đối tượng để cảm ơn được!
Trước lúc này, Vương Chấn luôn ở trạng thái hôn mê bất tỉnh, ý thức mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận mình sắp chết, sinh mạng gặp nguy hiểm.
Bây giờ khi tỉnh lại nhìn thấy Lục Vân Phong bên giường bệnh, đương nhiên sẽ cho rằng là Lục Vân Phong là người cứu mình.
Nhưng nghe thấy lời này, vẻ mặt Lục Vân Phong lúng túng, xấu hổ nói: "À... anh Vương, thực ra người cứu anh không phải tôi, mà là người khác!"
"Hả? Không phải cậu thì là ai?", Vương Chấn nghi ngờ nói.
Sau đó ông ta lại nhìn trái nhìn phải, ánh mắt nhìn về phía mấy bác sĩ ở phòng cấp cứu, hoàn toàn bỏ quên Diệp Phong ở bên cạnh.
Dù sao Diệp Phong còn nhỏ như vậy, thực sự không thể nào là bác sĩ cứu ông ta từ cõi chết được!
Lúc này Lục Vân Phong duỗi tay ra chỉ vào Diệp Phong nói: "Anh Vương, hôm nay may mà có vị thần y nhỏ tuổi này ở đây, nếu không cho dù là tôi cũng không cứu nổi anh!"
Nghe thấy chữ "thần y nhỏ tuổi", ánh mắt mọi người lóe lên vẻ rét lạnh.
Cần phải biết Lục Vân Phong là "Giang Nam Châm Vương", Hạnh Lâm Quốc Thủ, là người mà ngay cả những kẻ đứng đầu Yến Kinh cũng phải mời ông ta đến khám bệnh, cũng phải cung kính vài phần với ông ta.
Mà bây giờ, ông ta lại gọi Diệp Phong là "thần y nhỏ tuổi", có thể thấy vị trí của cậu trong lòng ông ta lớn như thế nào.
Đây là sự công nhận của ông ta với y thuật của Diệp Phong!
Ngay sau đó Lục Vân Phong lại kể lại chuyện xảy ra ban nãy cho Vương Chấn nghe một lần.
Khi nghe thấy sự nguy hiểm trong đó, mặt Vương Chấn biến sắc, ông ta biết hôm nay mình đã gặp được cao nhân ngoại thế rồi.
Ngay giây sau ông ta chủ động xuống giường bệnh, cúi người với Diệp Phong, người gập góc chín mươi độ, dùng giọng điệu tôn kính nói:
"Thần y nhỏ tuổi, đa ta ơn cứu mạng hôm nay của cậu, xin hỏi quý danh của cậu?"
"Chủ tịch Vương, tôi họ Diệp, tên chỉ có một chữ Phong!", Diệp Phong trầm giọng nói.
Vương Chấn nghe thấy vậy liền đứng thẳng dậy, lập tức lấy ra một tấm thẻ từ trong áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!