Người gọi tới không ngờ là ông nội của hoa khôi trường Sở Mai Dung, gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc.
Diệp Phong vừa bắt máy, giọng nói ôn hòa của Sở Kinh Quốc vang lên: “Cậu Diệp, bây giờ tôi đang ở cổng trường cậu, nếu tiện thì đến đây một lát!”
Diệp Phong nghe vậy cảm thấy hơi kỳ lạ, Sở Kinh Quốc đột nhiên đến tìm cậu, chẳng lẽ khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung lại phát tác?
Sau khi cân nhắc một lúc, Diệp Phong vẫn đồng ý.
Bảy giờ tối, buổi tự học buổi tối vừa bắt đầu, Diệp Phong lập tức chạy ra khỏi cổng trường, cậu nhìn thấy Sở Kinh Quốc đang đứng bên cạnh một chiếc Rolls-Royce cười vẫy tay với cậu.
Ngồi vào trong xe Rolls-Royce, Diệp Phong không thấy Sở Mai Dung, cậu ngờ vực hỏi: “Ông Sở, ông vội vàng tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cậu Diệp, là thế này, tối nay ở Tô Hành xuất hiện một thần binh tuyệt thế! Thân phận của cậu Diệp phi phàm, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nên tự làm chủ tới đây đón cậu, hy vọng cậu bỏ qua cho!” Sở Kinh Quốc chân thành nói.
“Thần binh tuyệt thế?”
Diệp Phong nghe vậy hơi tò mò, cậu biết bảo vật mà Sở Kinh Quốc gọi là thần binh tuyệt thế chắc chắn là vật phi phàm.
“Cậu Diệp, thần binh có linh tính, có thể tự nhận chủ! Bạn của tôi tình cờ có được một món thần binh, tiếc là ông ấy không thể phát huy được sức mạnh thật sự của thần binh. Nên tối nay tổ chức một võ đài đấu võ lớn long trọng, hy vọng tìm được chủ nhân thực sự của thần binh đó!” Sở Kinh Quốc giải thích.
Diệp Phong nghe vậy cũng không khỏi khâm phục sự rộng lượng của người bạn Sở Kinh Quốc.
Người bình thường nếu có được thần binh, e rằng sẽ giấu làm của riêng, sao có thể dễ dàng cho người khác nhìn thấy. Ngay cả khi không thể sử dụng nó, cũng sẽ truyền lại nó như một vật gia truyền.
Mặc dù Diệp Phong không cho rằng mình có khả năng lấy được thần binh, nhưng đi mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Khoảng nửa giờ sau, họ đến nơi, đây là một võ đài ngầm ở ngoại thành Tô Hành.
Loại võ đài ngầm này hoàn toàn khác với các cuộc đấu đá bình thường, võ giả trên đài phải ký giấy sinh tử, thương vong cũng là chuyện bình thường, phía chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở với những chuyện này.
Vé vào võ đài ngầm vô cùng đắt đỏ, tấm rẻ nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ, còn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu thì giá cao tới một trăm nghìn tệ, người có thể mua được tất nhiên không phải người tầm thường.
Ngoài ra còn có các phòng VIP cao cấp hơn, nhưng đây không phải là nơi có thể dùng tiền là có được, chủ nhân của mỗi căn phòng đều là một nhân vật lớn có tiếng tăm trong toàn tỉnh Giang Nam!
Ngay sau khi hai người xuống xe, một cô gái xinh đẹp đón họ từ lối đi VIP yên tĩnh đến cửa một gian phòng.
Diệp Phong ngước mắt lên, nhìn thấy là gian phòng số một tôn quý nhất, không khỏi hơi dao động, cậu vô thức hỏi Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, bạn của ông là...?"
“Ha ha, ông ấy là chủ nhân của võ đài ngầm này!”
Sở Kinh Quốc giải thích, sau đó đẩy cửa phòng, ngẩng cao đầu bước vào, Diệp Phong theo sát đằng sau.
Căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông, bài trí vô cùng sang trọng, sàn nhà trải thảm thủ công Ba Tư nhập khẩu, trần nhà treo đèn chùm pha lê Baccarat, ghế sô pha bọc nhung được vận chuyển từ Pháp về qua đường hàng không.
Nhưng trong căn phòng lớn như vậy, chỉ có hai người.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, mặc âu phục, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt góc cạnh, hàng lông mày khiến người ta có cảm giác cương nghị và quyền thế.
Ở sau ông ta là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục samurai đen, lưng thẳng như kiếm, cơ bắp lộ ra như gang, có lẽ là cận vệ của người đàn ông trung niên.
Sau khi thấy Sở Kinh Quốc đi vào, người đàn ông trung niên đứng dậy, cười sảng khoái nói: “Ha ha ha, ông Sở, ông tới rồi!”
“Thiên Qua, hôm nay phải cảm ơn vì lời mời của ông, để tôi có thể tận mắt nhìn thấy uy lực của thần binh!” Sở Kinh Quốc nói.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn Diệp Phong, hỏi: “Ông Sở, tôi chưa từng nghe nói trong nhà ông có một hậu bối trẻ tuổi như vậy?”
“Thiên Qua, nhà họ Sở chúng tôi không thể đào tạo ra người tài giỏi như cậu Diệp được, cậu ấy đến từ giới Cổ Võ, bệnh của Dung Dung chính là nhờ cậu ấy chữa trị mới có chuyển biến tốt!” Sở Kinh Quốc giải thích.
“Ồ?”
Sau khi nghe thấy “giới Cổ Võ”, ông ta nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Sở Kinh Quốc tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, cậu Diệp còn đánh bại Lâm Báo - võ giả Thất phẩm của nhà họ Lâm.
Vừa dứt lời, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên tia sáng sắc bén, giống như kiếm xuyên qua bụi gai, đâm thẳng về phía Diệp Phong, đồng thời ông ta tự giới thiệu:
“Chiến Thiên Qua đến từ Tô Hành!”
...
Nghe thấy câu này, trong lòng Diệp Phong thầm chấn động, hết sức kinh ngạc.
Cậu không ngờ người bạn này của Sở Kinh Quốc lại là anh hùng của thế giới ngầm Tô Hành - Chiến Thiên Qua!
Ở đâu có ánh sáng, thì ở đó có bóng tối!
Mặc dù Diệp Phong chỉ là một học sinh trung học phổ thông bình thường, nhưng cậu cũng từng nghe nói thế giới ngầm Tô Hành có ba thế lực, trong đó thế lực của Chiến Thiên Qua là mạnh nhất, hai người còn lại liên thủ thì mới có thể miễn cưỡng ngang hàng với ông ta.
Truyền thuyết về ông ta nhiều vô số, nghe đồn rằng khi mới bước vào thế giới ngầm, ông ta là một kẻ tàn nhẫn có một không hai. Ông ta từng cầm con dao gọt dưa hấu, dẫn theo mấy chục đàn em, đuổi theo hàng trăm kẻ thù, chém giết trên bảy con phố, cuối cùng, tất cả lưỡi của con dao gọt dưa hấu đều bị mẻ.
Đương nhiên, bây giờ ông ta đã công thành danh toại, không cần phải tranh giành chém giết như thời còn trẻ nữa, người đi đường nhìn thấy ông ta đều phải cung kính gọi một tiếng “Chiến gia!”
Lúc này, khí thế uy nghiêm bộc phát trên người ông ta, đè ép lên người Diệp Phong.
Nếu là loại người nhút nhát, e rằng đã run rẩy vì sợ hãi!
Diệp Phong biết Chiến Thiên Qua đang muốn thăm dò mình, tâm niệm cậu vừa động, huy động lực Bạch Hổ và đứng thẳng lưng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Chiến Thiên Qua, đồng thời nói:
“Diệp Phong!”
"Vèo!"
Bỗng chốc, căn phòng lớn như có một tia lửa điện vô hình, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Lần này, Chiến Thiên Qua đột nhiên thu hồi ánh mắt, cười lớn nói: “Ha ha ha... quả nhiên là thiên tài bước ra từ giới Cổ Võ, là anh hùng xuất thiếu niên! Xem ra hôm nay cậu Diệp rất có hứng thú với thần binh tuyệt thế, cũng quyết tâm có được nó!”
“Đâu có, ông Chiến quá khen rồi!” Diệp Phong cũng thu hồi lực Bạch Hổ, cười nói.
Cậu biết rằng trong cuộc đối đầu vô hình vừa rồi, cậu và Chiến Thiên Qua ngang hàng ngang sức, không phân thắng bại.
“Sắp đến giờ rồi, cuộc so tài trên võ đài sắp bắt đầu!”
Chiến Thiên Qua nói, sau đó đi đến ban công hình bán nguyện trước gian phòng, Diệp Phong và Sở Kinh Quốc cũng theo sau.
Cấu trúc của võ đài ngầm này giống một sân vận động, gian phòng VIP của họ ở giữa tầng hai, họ không chỉ có thể nhìn rõ võ đài mà còn có thể thấy khán giả ở khu vực ghế ngồi thông thường ở tầng một.
Nhìn từ xa, có hàng trăm người trên khán đài, trên gương mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động.
Phía trên trung tâm nhà thi đấu có bốn màn hình điện tử cực lớn, có thể ghi lại 360 độ toàn cảnh trên nhà thi đấu theo mọi hướng.
...
Đúng tám giờ tối, tất cả đèn trong sân thi đấu đột nhiên tắt, chỉ còn lại một bóng đèn tròn trắng chiếu thẳng vào lối đi của các tuyển thủ.
Mọi người nhìn theo thì phát hiện có bốn người đàn ông lực lưỡng đang cố gắng nâng một bục binh khí đi tới bên cạnh lôi đài.
“Rầm!”
Bục binh khí rơi xuống nền bê tông lạnh lẽo, âm thanh rất lớn, mặt đất thậm chí còn nứt toác.
Trên đài trưng bày một hộp kiếm, bên trong hẳn là thần binh tuyệt thế, nhưng bây giờ mọi người khó có thể nhìn rõ hình dáng của nó!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!