Dưới võ đài, lời nói kiêu căng của Sato Kojiro giống như một thanh kiếm sắc, đâm vào tim mỗi người Hoa Hạ.
Ma ốm Đông Á? Không chịu nổi một đòn?
Mấy lời lẽ sỉ nhục này khiến cho mọi người cảm thấy giận run người, lồng ngực ai ai cũng phập phồng lên xuống như sắp nổ tung.
Mọi người lập tức xôn xao, tức giận mắng chửi:
"Mẹ nó! Chỉ là một thằng nhãi nước Oa mà cũng dám kiêu căng ở địa bàn Hoa Hạ của chúng ta, đúng là muốn chết!"
"Hoa Hạ chúng ta là cổ quốc nghìn năm rộng lớn, nước Oa bé nhỏ sao có thể sánh bằng!"
"Cao thủ nào mau lên võ đài đánh chết tên nhãi này đi, để cho hắn biết thế nào gọi là thần công thiên hạ vô địch của Hoa Hạ!"
“Đúng vậy! Lần này thần binh xuất thế, cao thủ cả Tô Hành đều tập trung ở đây, tôi không tin nhiều người như vậy lại không có ai có thể trị được thằng nhãi nước Oa này!”
Nhưng dù rất tức, nhưng mấy phút trôi qua mà vẫn chẳng có cao thủ nào dám lên võ đài đấu với Sato Kojiro.
Bởi vì ban nãy mọi người đều được chứng kiến thực lực an nãy của Sato Kojiro, thực sự quá kinh dị!
Quách Nhạc là võ giả Bát Phẩm đã luyện thành Kim Chung Tráo, chỉ có cách chiến thắng một bước rất nhỏ, kết quả lại dễ dàng bị hắn chém chết.
Cơ thể to lớn của Quách Nhạc nằm trong vũng máu, đầu bị Sato Kojiro đá xuống võ đài, hai mắt trợn tròn, đầy vẻ kinh ngạc, chết không nhắm mắt!
Cảnh tượng kinh hãi này đã in sâu vào trong đầu mỗi người khiến ai cũng sợ hãi.
Chín mươi chín phần trăm mọi người ở đây đều chẳng thể nhìn rõ cảnh tượng lúc đó.
Chỉ có một số võ giả Bát Phẩm trở lên mới có thể nhìn được chút động tác của Sato Kojiro.
Động tác của hắn nhanh như tia chớp, một hơi liền thành, chẳng hề cho đối phương cơ hội để phản ứng.
Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá!
Trong nháy mắt đó, Sato Kojiro hoàn toàn dung hợp vào đòn này, dùng tốc độ tuyệt đối mang theo sức mạnh tuyệt đối tạo ra uy lực siêu việt khiếp sợ.
Tuyệt chiêu tất sát này là một trong những tuyệt chiêu nổi tiếng ở nước Oa
Cư Hợp!
Một chiêu chém đứt cổ, giết người không thấy máu!
Mà tinh thần võ đạo nằm trong đó chính là "đao đầu tiên không được do dự, đao thứ hai không được tung ra".
Giống như thích khách hy sinh vì nghĩa trong thời cổ đại, từ bỏ tất cả phòng ngự chỉ dùng tốc độ cực nhanh, nháy mắt rút đao không cho đối phương có cơ hội, dùng kỹ thuật dùng kiếm để khắc chế chiến thắng đối phương.
Một đao tung ra, tung thẳng về trước, giết chết để sống, có đi không về!
Đao ban nãy của Sato Kojiro rõ ràng đã đạt đến cảnh giới cực kỳ hoàn hảo của kỹ thuật Cư Hợp.
Nơi đây mặc dù cũng có mấy võ giả Bát Phẩm nhưng bọn họ đương nhiên không phải đối thủ của Sato Kojiro, bây giờ nếu lên võ đài chắc chắn là chết, trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của hắn.
...
Lúc này trong phòng riêng, Chiến Thiên Qua nhìn Sato Kojiro kiêu căng phách lối trên võ đài, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:
"Tên Sato Kojiro kia trẻ tuổi như vậy không thể nào là cường giả Tông Sư được, cùng lắm là đạt được cảnh giới Cửu Phẩm! Nhưng Quách Nhạc đã luyện thành công Kim Chung Tráo, có lớp phòng ngự mạnh mẽ, cho dù là võ giả Cửu Phẩm cũng không thể bị chém chết với chỉ một chiêu được!"
Nghe thấy sự nghi ngờ của Chiến Thiên Qua, người đàn ông cao to ngồi bên cạnh ông ta vẫn luôn im lặng, đột nhiên ồm ồm nói: "Ông Chiến, đao của hắn rất kỳ lạ!"
"Hả?"
Nghe thấy lời người đàn ông nói, lông mày Chiến Thiên Qua nhướn lên, ông ta hỏi: "A Phong, cậu có thể nhìn ra được vấn đề sao?"
Lúc trước khi Sato Kojiro rút đao, vì tốc độ quá nhanh, trong, mọi người ở đây không thể nhìn rõ thanh Tachi trong tay hắn.
Có điều trong nháy mắt thả sát khí kinh khủng ra, nó như vuốt của một ác long, hoàn toàn khác với khí thế ngay thẳng của kiếm Thất Tinh Long Uyên, khiến người ta sợ hãi.
Vệ sĩ tên là "A Phong" kia nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ông Chiến, ông thử xem chữ khắc trên chuôi kiếm đi!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh Tachi kia.
Mặc dù cách một khoảng cách nhất định nhưng vẫn có thể nhìn rõ phần chuôi kiếm, nó được khắc hai chữ Kanji cổ "Muramasa" ở trên!
"Yêu đao Muramasa? Nó đính là thanh đao xui xẻo trong truyền thuyết!", Chiến Thiên Qua không kìm được hét lên.
Muramasa không phải tên của một thanh đao nào đó mà là tên của một nhóm thợ rèn đao kiếm nổi tiếng ở thời đại Edo ở nước Oa, bọn họ dùng hai chữ "Muramasa" làm họ, cũng dùng nó để đặt tên cho những thanh đao mình rèn ra, mỗi thanh đao đều sắc bén chém thép như chém bùn, thanh đao hai lưỡi này có hoa văn sóng lượn chính là đặc trưng của đao Muramasa, tất cả thanh đao này đều được gọi là "Muramasa"!
Muramasa được gọi là yêu đao, là do Tokugawa ra lệnh cấm đao gây ra.
Tokugawa là một trong ba anh kiệt của nước Oa thời Chiến Quốc, sau này được mệnh danh là "Vị thần Mộ Phủ của Edo", "Đông Chiếu Thần Quân".
Mà ông tổ Matsudaira Kiyoyasu khi tác chiến với nhà Oda, bị người trong nhà Oda dùng thanh đao Sengo Muramasa chém từ vai phải phải đến bụng trái, chém lòi ruột, chết vô cùng thảm.
Sau đó bố của Tokugawa là Matsudaira Hirotada bị cận thần dùng đao chém bị thương ở đùi, cũng dùng thanh Muramasa. Sau đó con trưởng nhà Tokugawa cũng bị chém chết, người giết hắn cũng dùng Muramasa.
Cuối cùng, trong trận chiến Sekigahara, Tokugawa bị thanh Muramasa chém vào ngón tay.
Vậy nên Tokugawa vô cùng hận loại đao này, cho rằng nó là biểu tượng của sự xui xẻo, được mệnh danh là yêu đao, vậy nên sau khi ra lệnh cấm đao kiếm, tất cả các thanh Muramasa đều bị cấm, không được phép sử dụng, ai dùng đều sẽ bị hành hình.
Có tin đồn rằng, những người chết dưới yêu đao Muramasa vĩnh viễn không thể siêu sinh, linh hồn bị nhốt trong thanh đao, ngày đêm bị dày vò!
Cho đến nay, số thanh yêu đao Muramasa trong cả nước Oa chắc chưa đến mười thanh.
Mỗi thanh đều được các gia tộc lớn coi như bảo vật mà cung phụng.
Sato Kojiro có thể dùng loại đao này đủ để chứng minh thân phận của hắn không hề đơn giản.
"A Phong, nếu như cậu lên trận, liệu có hy vọng chiến thắng Sato Kojiro không?", Chiến Thiên Qua lạnh lùng hỏi.
A Phong nghe xong, trầm ngâm một lúc, bất lực cười gượng nói :"Ông Chiến, nếu như cậu ta không có thanh Muramasa này, tay không chỉ dùng nắm đấm ra trận, tôi nghĩ mình có tám phần thắng! Có điều, bây giờ tôi e rằng mình không thể đấu lại cậu ta, nếu lên trận có lẽ sẽ bị cậu ta chém chết!"
...
Đúng lúc này Sato Kojiro trên võ đài, đột nhiên chỉ vào tất cả mọi người ở đây, khiêu khích nói.
"Đám cặn bã các người, dựa theo quy tắc của trận đấu, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này bây giờ chắc thuộc về tôi rồi nhỉ?"
Vừa dứt lời, Chiến Thiên Qua trong phòng riêng, mắt chợt lóe lên ánh sáng rét lạnh.
Quốc bảo của Hoa Hạ lại dễ dàng rơi vào tay người nước Oa như vậy sao?
Nhưng nếu như ông ta không đưa thì ông ta sẽ biến thành tiểu nhân nói mà không giữ lấy lời, hơn nữa ông ta tin tên Sato Kojiro có chuẩn bị trước khi đến, chắc chắn còn có thủ đoạn đằng sau!
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest thẳng thớm xông vào phòng riêng, kinh ngạc hét lên: "Ông Chiến, không hay rồi!"
"Ngô Bang, sao vậy?", Chiến Thiên Qua trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên trước mặt tên Ngô Bang, là cánh tay phải của Chiến Thiên Qua, phụ trách công tác tình báo, là người nổi danh luôn rất bình tĩnh kín đáo, gặp chuyện gì cũng không loạn.
Mà bây giờ ông ta kích động đến như vậy, Chiến Thiên Qua chợt có dự cảm không lành.
"Ông Chiến, tôi vừa nhận được tin tức, có người đặt cược một tỉ tiền Hoa Hạ, đánh cược Sato Kojiro sẽ trở thành kẻ thắng trong cuộc so tài lần này của chúng ta! Nếu hắn thật sự thắng, theo như tỉ lệ bồi thường, chúng ta sẽ tổn thất mấy tỉ!"
Nghe thấy lời Ngô Bang, sắc mặt Chiến Thiên Qua tái mét, cho dù là ông ta, con số mấy tỉ cũng không phải con số nhỏ, đủ để ảnh hưởng đến ông ta.
"Còn nữa ông Chiến, tôi cũng dò la được thân phận của tên Sato Kojiro này rồi! Hắn là đệ tử quan môn của võ đạo Tông Sư nước Oa Haneda Takeshi, Haneda Takeshi là người chuyên thu thập các loại đao cực phẩm, từng khiêu chiến chín mươi chín vị võ đạo danh gia, chưa từng nếm thử mùi vị thua cuộc!"
"Mà Sato Kojiro này nhận được chân truyền của ông ta, được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một của giới võ đạo nước Oa, trẻ tuổi mà đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Cửu Phẩm, chỉ có cách cảnh giới Tông Sư trong truyền thuyết một bước!"
Nghe thấy lời Ngô Bang nói, mắt Chiến Thiên Qua lóe lên vẻ không thể tin nổi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Võ giả đỉnh cấp Cửu Phẩm, lại thêm yêu đao Muramasa, muốn đánh thắng tên Sato Kojiro trước mặt chỉ có Tông Sư võ đạo thực sự mới có thể làm được.
Tuy nhiên ở Hoa Hạ rộng lớn này, cao thủ Tông Sư vô cùng ít, mỗi người đều mở một tông phái riêng, là sự tồn tại mạnh mẽ ở một phương, người bình thường thậm chí không có tư cách gặp mặt.
Cho dù Chiến Thiên Qua là bá chủ thế giới ngầm ở Tô Hành, nhưng trong thời gian ngắn như này, ông ta không thể nào mời một vị Tông Sư võ đạo đến được!
...
Đúng lúc này, trên khán đài huyên náo, đột nhiên một bóng người nhảy ra, nhảy lên võ đài, đứng đối lập với Sato Kojiro.
Nhìn ra xa, chỉ thấy một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ võ sĩ màu đen đậm, cơ thể cao to, ánh mắt sắc bén như điện, khí thế ngập trời mạnh mẽ tuôn ra, so với Sato Kojiro đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không hề thua kém nhau.
Mà trong tay gã là một thanh trường đao dài ba thước bảy tấc, lưỡi đao sắc bén vô cùng, có thể nhìn thấy ánh sáng trên nó.
"Trời ạ! Đây là Nhiếp Viễn môn chủ của Kim Lăng Thần Đao Môn, trong tay anh ta chắc chắn là thanh Đoạn Tội Đao lừng danh!", mọi người lập tức nhận ra thân phận của người trên võ đài.
"Đao pháp của Nhiếp môn chủ xuất thần nhập hóa, đứng trên đỉnh cao, tiếng tăm lừng lẫy nhiều năm, nghe nói anh ta đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, bây giờ chắc thực lực càng tăng!"
"Ha ha ha... Đoạn Tội Đao của Nhiếp đại hiệp vô cùng sắc bén, đứng hàng thần binh trong bảng xếp hạng một trăm binh khí của Hoa Hạ! Chỉ cần hắn ra tay, e rằng chẳng bao lâu sau thằng nhãi nước Oa kiêu ngạo kia sẽ chết trên võ đài, phải trả giá bằng máu!"
Nhìn thấy sự xuất hiện của Nhiếp Viễn, tất cả người xem ở đây đều bừng bừng khí thế, trong lòng vô cùng trông đợi.
"Kim Lăng Nhiếp Viễn đến lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!"
Nhiếp Viễn vừa dứt lời, đao liền vung lên, mang theo khí thế vạn quân, chém thẳng vào Sato Kojiro.
Trong nháy mắt, một loạt ánh sáng điêu luyện bao trùm lấy võ đài, sáng chói mắt người xem.
"Đây Đao Mang! Chỉ có võ giả Cửu Phẩm mới có thể dùng Nội Kình phóng ra hóa thành Đao Mang!"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người trong sân đều hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, ai ai cũng vô cùng mong đợi.
Nhưng ở bên kia, Sato Kojiro đối diện với Đao Mang lại chẳng hề sợ hãi, hắn lạnh lùng nói: "Đúng là con kiến hôi, tự tìm cái chết!"
Nói xong, hắn trở tay cầm đao, lại thi triển chiêu "Cư Hợp Trảm"
"Coong!"
Tiếng đao vang lên khắp nơi đây.
Lần này hai tay cầm đao của Sato Kojiro bị nảy ra, dùng sức mạnh đủ để phá núi chém thẳng Nhiếp Viễn, Nhiếp Viễn vung Đoạn Tội Đao trong tay ra đỡ đòn.
"Cheng!"
Ngay giây sau, tiếng kim loại chém vào nhau lại vang lên, sau đó một cảnh tượng không thể tin nổi đã xảy ra.
Thanh Muramasa chém gãy Đoạn Tội Đao như chém đậu phụ.
Lúc này thế đao mới dừng lại, thanh yêu đao Muramasa đâm vào giữa người Nhiếp Viễn, một đường đâm xuyên qua.
"Soẹt!"
Trong nháy mắt, chính giữa cơ thể Nhiếp Viễn xuất hiện một vết máu đỏ thẫm, chia người thành hai nửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!