Trong đại sảnh võ quán lớn, không gian im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Diệp Phong trên võ đài.
Khi Lâm Phá Thiên thi triển sát chiêu Bát Cực “Thiếp Sơn Hạo”, tình cảnh của Diệp Phong có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Dù cậu đã dùng Tôi Thể Đan, lột xác nhưng nếu bị tập trung ở phía chính diện thì không chết cũng bị thương nặng.
Tuy nhiên vào thời khắc cuối cùng, Diệp Phong cũng phá được chướng ngại tâm lý, thi triển được lực Bạch Hổ, đại diệt thiên hạ.
Dù Bát Cực Quyền được xem là mạnh nhất trong võ công ở thế tục nhưng lực Bạch Hổ bắt nguồn từ “Tứ Linh Thần Quyết” mà ông Ngụy đã truyền thụ, là pháp tu tiên thì sao có thể ngang bằng với võ công ở thế tục được?
Nhưng sau một đòn tấn công, Diệp Phong lại cảm nhận được cảm giác suy yếu chưa từng có trước đó như thể bị rút hết sức lực cả người.
Cậu biết bây giờ mình vẫn chưa thành thục hoàn toàn lực Bạch Hổ nên mới xuất hiện cảm giác sức mạnh phản phệ này.
Lúc này Sở Mai Dung ở dưới võ đài hơi há miệng, ngón tay che cả gương mặt, đôi mắt xinh đẹp đó nhìn xuyên qua khe hở ngón tay.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Diệp Phong kiêu ngạo đứng trên võ đài, còn Lâm Phá Thiên lại mềm nhũn ngã xuống, ngất xỉu.
“Trời ạ!”
Sở Mai Dung vô thức ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, vui mừng nói: “Diệp Phong, anh thắng rồi! Anh đã thắng Lâm Phá Thiên thật rồi!”
Giọng nói của cô đầy vẻ không thể tin được nhưng nhiều hơn vẫn là sự mừng rỡ.
Diệp Phong thắng trận đấu này có nghĩa là đã giành lấy lại sự tự do nửa đời còn lại của cô, Lâm Phá Thiên sẽ không còn dây dưa với cô nữa.
Đúng lúc này, ở một góc đại sảnh võ quán lại vang lên tiếng gầm gừ như sư tử rống:
“Cậu chủ!”
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi lướt qua, lập tức đến cạnh Lâm Phá Thiên, giơ tay ra để trước mũi hắn.
Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt, người đàn ông trung niên mới thở phào, biết Lâm Phá Thiên không sao, nhưng nhìn Lâm Phá Thiên bị đánh đến mức xương ngực bị gãy lồi ra ngoài, sắc mặt ông ta trở nên u ám.
Vết thương nghiêm trọng như vậy thì dù có dùng vàng mời bác sĩ nổi tiếng về chữa trị, e là cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho Lâm Phá Thiên, thậm chí khó khăn trong việc luyện võ, trở thành người tàn phế.
Lâm Phá Thiên tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới võ giả Ngũ Phẩm, là thiên tài có thiên phú nhất trong một trăm năm nay của nhà họ Lâm, là hy vọng sau này của nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ hy vọng này đã bị Diệp Phong phá hủy hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Phong trên võ đài, ánh mắt đó như rực lửa, nỗi căm hận ngút trời, khàn giọng nói:
“Thằng nhóc xấu xa, cậu dám làm cậu chủ nhà tôi bị thương, hôm nay tôi sẽ khiến cậu cả người đầy máu, đền tội cho cậu chủ nhà tôi”.
Nghe người đàn ông trung niên đó đe dọa, Sở Mai Dung biến sắc, nói: “Diệp Phong, chạy mau! Đây là vệ sĩ của nhà họ Lâm – Lâm Báo, có cảnh giới Thất Phẩm, được xem là cao thủ bậc nhất ở thành phố Tô Hành, anh không phải là đối thủ của ông ta”.
Nghe Sở Mai Dung nói thế, dĩ nhiên Diệp Phong cũng không dám sơ suất.
Sau cú đấm lúc nãy với Lâm Phá Thiên, lúc này sức lực của cậu đã cực kỳ yếu rồi, không có sức đánh tiếp nữa.
Ngay sau đó Diệp Phong gần như không do dự nhảy xuống võ đài, nắm chặt lấy tay Sở Mai Dung, dẫn cô chạy nhanh ra đến cổng võ quán.
…
“Hừ… Tên nhóc, muốn chạy à? Muộn rồi!”
Lâm Báo tức giận hừ một tiếng, vẻ mặt trở nên hung ác, cả người như đạn xuyên thấu, mang theo khí thế hủy diệt đánh về phía sau lưng của Diệp Phong, thanh thế cực kỳ lớn, mạnh hơn Lâm Phá Thiên rất nhiều.
Cảm nhận được sức gió ở phía sau, Sở Mai Dung bỗng vùng ra khỏi tay Diệp Phong, sau đó mở rộng hai cánh tay chắn trước người anh, quay đầu lại hét lên với Diệp Phong:
“Diệp Phong, anh mau chạy đi, em chặn Lâm Báo lại giúp anh. Em là đại tiểu thư nhà họ Sở, ông ta không dám làm gì em đâu”.
Thấy Sở Mai Dung thế mà lại lấy thân hình bảo vệ bản thân, khóe mắt Diệp Phong hơi rát, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng mình bị thứ gì đó chạm vào.
Một năm nay, Diệp Phong từ vị trí con cưng của trời rơi xuống thành người thường, bị người ta cười nhạo, sỉ nhục, lúc này hành động của Sở Mai Dung lại khiến cậu cảm thấy đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu ngoài người thân của cậu.
Nếu Diệp Phong bỏ lại cô một mình chạy đi thì còn gì gọi là đàn ông nữa?
Vừa nghĩ đến đây, cậu sải bước đi đến nghênh đón đòn tấn công của Lâm Báo.
Dù bây giờ cả người cậu không còn sức, không thể đánh ra cú đấm hết sức nữa nhưng cũng phải tiến đến trước.
Đây mới là đàn ông!
Đúng lúc này giọng ông Ngụy bỗng vang lên bên tai cậu.
“Có khí phách, có sự chính trực, đây mới là nam tử hán đại trượng phu! Tiểu Phàm, tôi không ra tay giúp đỡ trận quyết đấu giữa cậu và Lâm Phá Thiên lúc nãy nhưng lần này thì khác”.
Ông Ngụy vừa dứt lời, Diệp Phong chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể khống chế chảy vào trong người cậu như núi lửa phun trào.
Cảm giác yếu ớt trước đó bỗng chốc bị quét sạch, tinh thần rất tỉnh táo.
Diệp Phong chỉ cảm thấy sức mạnh của mình bỗng chốc như được bơm khí, thậm chí còn có ảo giác như đánh ra một quyền có thể phá trời, xé nát tinh tú.
Đây là sức mạnh nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất.
Lâm Báo vốn dĩ có tốc độ cực nhanh lúc này trong mắt cậu giống như động tác được phát chậm lại.
…
“Sao… sao có thể?”
Lúc này một ông lão vẫn trốn trong một góc ở đại sảnh võ quán nhưng không có ai phát hiện cảm nhận được sự thay đổi khí thế của Diệp Phong như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được, sắc mặt ông ta thay đổi, cả người chấn động, ánh mắt toát ra ánh sáng chói mắt.
Cuối cùng Diệp Phong cũng ra tay.
Vung một cú đấm nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, trông có vẻ bình thường, không có bất kỳ khói lửa nhân gian nào, hệt như Thái Cực Quyền mà các ông bà cụ trong công viên thường tập.
Thế nhưng khi cú đấm đó sắp đánh vào người Lâm Báo lại khiến ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có, vô thức rụt hai tay lại, bảo vệ trước người.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm bên phải của Diệp Phong đánh trúng vào hai tay ông ta khiến xương tay của ông ta lập tức nát vụn, lồi ra ngoài, cả người văng ra xa giống như bị tàu cao tốc đâm phải rồi đập người vào bức tường.
Càng khiến mọi người thảng thốt hơn là Lâm Báo không không rơi thẳng xuống đất mà bị “treo” lên tường như một bức tranh, một lúc lâu sau cũng không thấy động đậy như thể đã thoát khỏi lực hút trái đất, bị áp lực vô hình đè chặt lên bức tường.
Ông lão vẫn trốn trong bóng tối đứng xem trước đó cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta chậm rãi thốt lên:
“Đánh người như treo tranh”.
…
“Quyền Kính” có câu: “Đánh người như treo tranh, giết người như cắt cỏ”.
Người ta đồn rằng luyện võ công đến mức cực hạn, sức mạnh khi tung quyền sẽ tác động lên người kẻ địch khiến đối phương văng ra lên bức tường, dính chặt vào tường như bị treo trên tường, hồi lâu cũng không rơi xuống đất.
Thế nhưng cao thủ như vậy đã luyện võ công đến mức thành thục, ngay cả võ giả Cửu Phẩm cũng không thể làm được, chỉ có cường giả tông sư trong truyền thuyết mới có khả năng.
Thế nhưng cường giả tông sư rất hiếm ở vùng đất Thần Châu này, những người trẻ nhất cũng đã năm sáu mươi tuổi.
Còn Diệp Phong trước mặt này còn chưa đến hai mươi tuổi, sao lại có thần uy như vậy được?
Ông lão đó bỗng như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, không trốn nữa, sải bước đi về phía Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Sở Mai Dung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy ông ta: “Ông Đổng, sao ông lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!