Trong phòng khách, nhìn Sở Mai Dung đột nhiên ngã xuống, Diệp Phong rất kinh ngạc, chạy nhanh đến muốn đỡ Sở Mai Dung dậy.
Thế nhưng khi tay Diệp Phong chạm vào người Sở Mai Dung, chỉ cảm thấy như đang sờ vào một khối băng ngàn năm, cơn lạnh buốt thấu xương ập đến.
Diệp Phong vô thức buông tay ra, cúi đầu xuống nhìn, đầu ngón tay mình xuất hiện màu xanh tím, rõ là bị lạnh đến mức bị thương.
Lúc này Sở Mai Dung ngã dưới đất cả người đều lạnh toát như một bức tượng băng. Cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt hoàn hảo lại lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Khí lạnh lan ra xung quanh người cô, nhiệt độ cả phòng khách lập tức giảm xuống mức đóng băng.
“Cậu Diệp, đừng động vào người cô chủ, cô ấy đang phát bệnh”, Đổng Xuyên ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù mới quen Sở Mai Dung mấy ngày nhưng cô cũng xem như là người bạn duy nhất trong một năm này của Diệp Phong, nên bây giờ lòng cậu như lửa đốt.
Lúc này một ông lão khoảng sáu mươi tuổi ở bên cạnh Đổng Xuyên sải bước đi về phía Diệp Phong.
Dù tuổi đã cao nhưng ánh mắt ông lão lại rất có thần, dò xét nhìn Diệp Phong như thể muốn nhìn thấu cậu.
Diệp Phong bỗng nhớ đến lúc vừa gặp lão này, Sở Mai Dung gọi lão là “ông nội”, xem ra lão là gia chủ nhà họ Sở.
Dù như thế, khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong vẫn đứng thẳng lưng, không hề kiêu ngạo nhìn thẳng vào lão.
“Chàng trai, tôi là Sở Kinh Quốc, là ông nội của Dung Dung. Cậu là bạn trai của nó à?”, Sở Kinh Quốc thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi.
Nghe thế Diệp Phong nghĩ đến những lời từng đồng ý với Sở Mai Dung, giả làm bạn trai trước mặt người nhà cô, thế là bèn gật đầu hỏi: “Đúng thế, ông Sở, tôi là Diệp Phong, Mai Dung… rốt cuộc là bị sao vậy?”
Cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Diệp Phong, Sở Kinh Quốc khẽ gật đầu, thầm nói Diệp Phong trước mặt này rất để tâm đến cháu gái của mình.
Nếu cậu ta đến từ giới Cổ Võ trong truyền thuyết đúng như Đổng Xuyên nói thì Lâm Phá Thiên của nhà họ Lâm cũng không có tư cách xách giày cho cậu ta, không chừng Sở Mai Dung còn có thể có cơ hội giảm bớt đau.
Vừa nghĩ thế, Sở Kinh Quốc nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, cậu không biết đấy thôi, từ nhỏ Dung Dung từng bị hàn khí tấn công, lâu ngày thành bệnh, cuối cùng phát tác vào ba năm trước, cơ thể sẽ trở thành như một tảng băng, mất một ngày một đêm mới có thể bình thường. Sau mỗi lần tỉnh dậy, Dung Dung hệt như vừa trải qua một trận bệnh nặng, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc đầu vài tháng mới phát bệnh một lần, nhưng dần dần tần suất phát bệnh của nó càng nhanh, đến năm nay hầu như cứ nửa tháng là bị một lần”.
“Haizz…”
Nói đến đây, Sở Kinh Quốc thở dài, lộ ra vẻ buồn phiền, chậm rãi nói:
“Vì căn bệnh quái lạ của Dung Dung mà ba năm nay tôi đã tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng ở khắp Hoa Hạ nhưng vẫn không có hiệu quả. Sau đó, thậm chí tôi đưa ra mức giá cao ngất ngưởng một trăm triệu có cơ may mời được đệ tử của thần y Sở Vân Phi, thế nhưng vị này lại nói thể chất của Dung Dung rất đặc biệt, không có thuốc cứu chữa, chỉ có một cách là tìm được quả Chu Linh ngàn năm mới có thể giảm bớt chứng bệnh của nó”.
…
Đúng lúc này, bên tai Diệp Phong lại vang lên giọng nói khinh bỉ của ông Ngụy:
“Xí! Đệ tử giỏi của thần y quái gì chứ, rõ ràng là một tên lang băm hại mạng người. Cô nhóc này có phải bị hàn khí tấn công gì đâu, cô nhóc này có cơ thể Huyền Âm hàng ngàn năm có một, cực kỳ hiếm thấy, trong hàng trăm triệu sinh linh ở cả thế gian đều chưa từng có mấy ai có được hoàng thể này, không ngờ lại sẽ có người có tư chất tuyệt vời như vậy ở địa cầu thiếu hụt linh khí này.
Nếu bị đám phụ nữ ở Thủy Nguyệt Cung nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, dùng mọi cách để đưa cô nhóc về, lập thành thánh nữ. Không bao lâu e rằng sẽ có thể xuất hiện một vị tiên tôn”.
Nghe ông Ngụy nói thế, Diệp Phong dùng thần thức nói chuyện với ông ấy: “Ông Ngụy, thế chất Huyền Âm này lợi hại vậy sao? Vậy sao Mai Dung vẫn hôn mê?”
“Ngu ngốc!”
Ông Ngụy nói: “Thể chất Huyền Âm dĩ nhiên không tầm thường rồi, nhưng cô nhóc này chưa từng tu luyện, khí Huyền Âm tích tụ hơn mười năm nhưng không thể sử dụng một cách thích hợp nên năng lượng khó giải phóng ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến một năm cô ấy sẽ biến mất”.
“Ông Ngụy, vậy ông có cách cứu cô ấy không?”, Diệp Phong lo lắng hỏi.
“Ha ha… không phải là không có cách nhưng Tiểu Phong này, chuyện này có lợi với cậu rồi. Thể chất Huyền Âm là cực âm trên thế giới, người bình thường không thể chịu được, nhưng vì cậu đã lĩnh hội được lực Bạch Hổ, dương khí dồi dào.
Chỉ cần cậu và cô nhóc này âm dương kết hợp, tu luyện đôi, tu luyện đại pháp đạt đến trạng thái hài hòa, không chỉ giải quyết được vấn đề của cô ấy mà ngay cả thực lực của cậu cũng sẽ tiến bộ rất nhanh, một bước trở thành cao thủ siêu phàm”.
“Gì cơ?”
Nghe đến cách ông Ngụy nói, Diệp Phong ngạc nhiên nói: “Ông Ngụy, âm dương hòa hợp mà ông nói lẽ nào là làm chuyện ngượng ngùng kia?”
“Sao vậy? Tiểu Phong, lẽ nào cậu không muốn sao? Có gì mà phải xấu hổ, người tu luyện chúng ta chú trọng đến làm theo ý mình, chuyện đó là cầu đại hòa hợp sinh mệnh, thuận theo ý trời."
Nghĩ đến năm đó khi tôi vừa xuất đạo, anh tuấn hào kiệt, không biết bao nhiêu tiên nữ đều bằng lòng trở thành bạn gái của tôi, gió thu sương nắng gặp nhau thì sẽ thuận lợi, nhưng người trong thiên hạ thì vô số kể. Ha ha ha…”
Nói đến cuối, ông Ngụy bật cười thật lớn như thể nhớ đến năm tháng phong lưu năm xưa.
Diệp Phong không ngờ ông Ngụy lại không đứng đắn như thế.
Nhưng lúc này mặc dù đã có cách, Diệp Phong lại càng thêm khó xử. Cậu không thể nói với Sở Mai Dung và người nhà họ Sở, chỉ cần “hê hê hê” với mình thì bệnh của Sở Mai Dung có thể được chữa khỏi.
Nếu như vậy thật e là cậu sẽ bị xem là kẻ háo sắc, bị đánh đuổi ra ngoài.
“Ông Ngụy, ngoài âm dương hài hòa thì còn cách nào có thể giúp Sở Mai Dung giảm bớt chứng bệnh không?”, Diệp Phong hỏi.
“Haizz… Tiểu Phong, cách tôi nói cho cậu là cách đơn giản và trực tiếp nhất, nhưng cậu lại không dùng. Thôi vậy, muốn giảm bớt chứng bệnh của cô gái này, cậu chỉ cần…”
…
“Cậu Diệp! Cậu Diệp!”
Sở Kinh Quốc bỗng gọi Diệp Phong.
Lúc nãy Diệp Phong chỉ lo nói chuyện với ông Ngụy nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại nhưng đang ngây ngốc đứng đó.
Lúc này cuối cùng Diệp Phong cũng đã hoàn hồ, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần”.
“Không sao”.
Sở Kinh Quốc lạnh nhạt nói, thế nhưng trong mắt lại là vẻ ưu phiền, rõ là đang lo lắng cho bệnh cho Sở Mai Dung.
Phụt!
Đúng lúc này, cả người Sở Mai Dung ngã xuống đất trước đó giật mạnh, nôn ra ngụm máu.
Máu văng lên quần áo cô như những quả mận nhỏ màu đỏ nở rộ một cách quyến rũ, khiến người ta giật mình.
Thấy thế Sở Kinh Quốc biến sắc, hoảng hốt nói: “Chuyện này là sao? Mấy lần trước đó Mai Dung chỉ hôn mê một ngày rồi tỉnh lại, cũng chưa từng có tình trạng nôn ra máu. Lẽ nào… bệnh tình của nó trở nên xấu đi rồi ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!