Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Trúc Mã

"Sao hôm nay xe buýt đông vậy chứ?" Từ Viện Sơ đi lên xe buýt, chen qua hàng người đông đúc ở giữa tìm kiếm chỗ ngồi, nhưng tất cả đều đã kín chỗ, cô đành phải bám lấy tay cầm đứng dựa vào cây cột trống đỡ thân thể khỏi bị ngã.

Chờ mãi mới tới bến đỗ, cô vội vàng xuống xe, chân vì đứng lâu mà đau nhức, Từ Viện Sơ cúi xuống đập lên chân mấy cái nhưng vẫn không giảm đi cảm giác đau nhức này.

"Từ Viện Sơ, đi muộn 10 phút trừ 100 ngàn." Jeli quản lý đứng từ xa nhìn đồng hồ, thấy Viện Sơ đang vội vàng từ ngoài cửa đi vào, cầm bút lên đánh dấu trừ tiền.

"Chị à." cô nhìn Jely bằng ánh mắt đáng thương, nhưng đáp lại chỉ là cái quay lưng lạnh lùng.

"Sao đi muộn vậy?"

Na Tâm ở bên cạnh dùng bút gõ nhẹ lên đầu cô, Viện Sơ chu môi: "Chân em đau quá, may mà còn tới được đấy."

"Coi như nhịn vài bữa ăn sáng đi." Na Tâm vỗ vai cô an ủi.

Từ Viện Sơ nhìn theo bóng lưng JeLy lên tầng, trong lòng tự hỏi sao bản thân lại xui xẻo như vậy, lần nào đi muộn cũng bị bắt tại trận, nếu không cô đã lên báo với bộ phận chấm công mình bị hỏng thẻ rồi.

"Chào quý khách, anh đặt phòng trước chưa ạ?"

"Tôi chưa, cô cho tôi lấy một phòng 3 ngày 2 đêm."



"Dạ, anh cho tôi mượn giấy tờ tùy thân." Sau khi kiển tra giấy tờ xong, Từ Viện Sơ như thường lệ giao chìa khóa cho khách hàng.

"Cô dẫn tôi lên phòng được không?"

Người đàn ông cầm chìa khó trong tay, nhìn qua khách sạn một lượt vẻ mặt ái ngại lên tiếng.

"Dạ, mời anh đi theo tôi." Cô dẫn người đàn ông kia vào thang máy.

"Dạ, phòng anh đây ạ." Cô dẫn anh ta tới phòng 503 rồi rời đi.

"Phòng này hỏng điều hòa rồi à?"

Từ Viện Sơ đi được vài bước, người đàn ông kia liền ngó đầu ra gọi cô.

"Để tôi kiểm tra giúp anh, nếu hỏng tôi đổi cho anh phòng khác."

"Điều hòa được rồi, chúc anh có những trải nghiệm vui vẻ ở khách sạn chúng tôi." Cô kiểm tra lại điều hòa một lượt, phát hiện cầu giao chưa mở, đi tới mở lên rồi đưa tay kiểm tra xem máy lạnh đã đủ mát chưa mới nói với người khách kia, thấy anh ta không còn yêu cầu gì nữa mới đi ra ngoài.

Cô thường hay gặp những vị khách khó tính, đối với những yêu cầu này của anh ta không lấy làm lạ.

"Em làm gì mà lâu vậy?" Na Tâm đứng một mình làm không hết việc, thấy Viện Sơ quay lại giọng có chút không vui.

Từ Viện Sơ nhìn Na Tâm khó xử: "Vị khách kia không mở được điều hòa, gọi em lại kiểm tra."

"Ừm được rồi, vừa rồi chị hết check in phòng cho khách, vừa gọi lên phòng giám đốc thông báo, người hơi mệt." Na Tâm giải thích thái độ vừa rồi của mình, đôi khi áp lực khiến cô không kiểm soát được.

"Dạ, không sao đâu, em không để bụng." Cô mỉm cười với Na Tâm cho chị ấy yên tâm.



"Này chính là cô ta, vừa rồi chỉ có cô ta đi vào phòng tôi." Người đàn ông vẻ mặt hung giữ chỉ thẳng vào mặt Từ Viện Sơ.

Cô nhận ra anh ta là người đàn ông vừa rồi, cô mới dẫn lên phòng, nhưng cô không hiểu anh ta vì sao lại bực dọc như vậy.

"Có chuyện gì vậy?" Jely nghe tiếng ồn ào đi tới.

"Cô ta lấy trộm ví tiền của tôi." Người đàn ông kia chỉ vào Từ Viện Sơ.

"Anh có bằng chứng gì nói tôi trộm ví của anh, tôi dẫn anh lên phòng, giúp anh mở máy lạnh chỉ thế mà anh đã vu khống tôi sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối chất, cô không biết vì sao anh ta lại khẳng định mình lấy ví, nếu là người khác bị mất sẽ nhờ nhân viên đi tìm, chứ không phải khẳng định đổ tội như vậy.

"Lúc tôi bước vào phòng, đặt ví lên trên gường, sau khi cô vào kiểm tra máy lạnh xong tôi liền bị mất ví, không phải cô lấy thì ví của tôi tự biết đi à?"

Nhìn anh ta lúc này khác xa lúc mới đến, dường như là hai con người khác nhau, thái độ và hành động đối lập với bộ quần áo trên người.

"Quý khách nếu anh khẳng định nhân viên của chúng tôi lấy đồ, vậy chúng tôi có thể kiểm tra cho anh xem." Jeli nhìn người đàn ông lên tiếng, đây là trường hợp đầu tiên cô gặp qua, lại có khách hàng khẳng định nhân viên của bọn họ trộm đồ.

"Từ Viện Sơ em bước ra đây."

"Theo như tôi check cam thì từ trên tầng đi xuống cô ấy tới thẳng đây luôn, nếu anh khẳng định cô ấy trộm đồ, vậy chúng tôi sẽ kiểm tra cho anh xem trên người cô ấy và bàn làm việc."

JeLy đi vào phòng điều khiển check cam một lúc rồi quay lại, gọi Từ Viện Sơ tới đứng trước mặt người đàn ông kia bắt đầu kiểm tra.

"Anh thấy rồi đấy, không thấy."

Sau khi kiểm tra một lượt JeLy nên tiếng.

"Không phải vẫn còn bàn làm việc của cô ta sao, tôi khẳng định chỉ có cô ta lấy, tôi mà nói sai tôi sẽ chịu trách nhiệm." Người đàn vẫn giữ ý kiến ban đầu của mình, trên khuôn mặt hiện lên tia đắc thắng.



"Chị JeLy đây là..." cô gái được giao kiểm tra bàn làm việc của Từ Viện Sơ phát hiện trong tủ để đồ của cô có một cái ví nam, liền cầm tới đưa cho JeLy.

Từ Viện Sơ nhìn chiếc ví lạ hoắc vừa lấy ra từ tủ đồ của mình ánh mắt kinh ngạc, giờ cô mới biết mình bị người ta hại rồi, nhưng là ai hại cô như vậy, Na Tâm và cô chẳng có tranh chấp gì cả, không có lý do gì để hại cô.

"Thấy chưa, giờ các người còn chối nữa đi, nếu không đưa cho tôi một lời giải thích ổn thỏa, tôi sẽ viết lên mạng cho mọi người biết khách sạn này bao che cho nhân viên trộm đồ của khách." Người đàn ông kia cầm lấy ví của mình mở ra chứng minh anh ta là chủ nhân của cái ví, đồng thời lên tiếng dọa JeLy.

"Viện Sơ em có gì muốn nói không." JeLy quay sang nhìn Từ Viện Sơ ánh mắt chờ đợi, cô cũng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lại, nhưng nhân chứng vật chứng đều đủ cả, không biết giúp Từ Viện Sơ thế nào.

Từ Viện Sơ đứng đó, cô hoang mang không biết nên giải thích thế nào, nếu chỉ nói rằng cô không làm, sẽ chẳng ai tin, từ vụ việc vô lý trở thành có lý này, cô cũng thật không có cách nào bào chữa cho bản thân mình.

"Có chuyện gì vậy?" Trưởng phòng Trịnh đi tới bên cạnh còn có Hạ Thanh Linh hôm nay mới tới nhận chức cũng tới chung vui.

"Anh là chủ ở đây." Người đàn ông kia nhìn quét qua người Trưởng phòng Trịnh.

"Không tôi là Trưởng phòng Trịnh, bộ phận kinh doanh và phát triển khác sạn, tuy tôi không phải tổng giám đốc, nhưng tôi đảm bảo sẽ giúp anh giải quyết những vấn đề liên quan tới quyền lợi của khách hàng khi tơi khách sạn chúng tôi đặt phòng." Trưởng phòng Trịnh đi tới gần đưa tay ra bắt tay người đàn ông đang không vui trước mặt, vẻ mặt niềm nở giải thích.

"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ khiến anh hài lòng." Trưởng phòng Trịnh nghe xong lời người kia nói, ánh mắt như mũi dao sắc nhọn nhìn về phía Từ Viện Sơ.

"Hủy hợp đồng với cô ta."
Nhấn Mở Bình Luận