Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án


Sáng sớm hôm sau.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, những chiếc xe chở rác đã bắt đầu di chuyển khắp các ngõ ngách của thành phố.

Ý nghĩa của xe rác đô thị nằm ở sự bình đẳng tuyệt đối.

Bởi vì cho dù là người giàu sống trong một dân cư sang trọng hay người nghèo sống trong một tiểu khu tồi tàn, rác sinh hoạt tất cả bọn họ đều gặp lại nhau ở chỗ này.

Chúng không phân biệt cao thấp, không phân biệt hàng hiệu hay hàng nhái, tất cả đều chỉ là một đống đồ có thể đốt.

Người lái chiếc xe chở rác thành phố số 087 họ Lý.

Như thường lệ, ông Lý xuất phát từ bãi rác lúc năm giờ, điểm dừng đầu tiên để thu gom rác là gần Công viên Nam Sơn.

Bánh xe cứ lăn đều, bốc ra một thứ mùi buồn nôn.

Ông lái xe qua khu thương mại xa hoa, đi qua công trường, qua trường học đầy trẻ em, và dừng lại ở điểm dừng đầu tiên trước biệt thự nhà họ Đường.

Nước bẩn tràn lan trên xe rác, bốc ra mùi hôi thối vô cùng khó chịu.

Nó bẩn thỉu đến nỗi những người vứt rác cũng không muốn nhìn cái xe này thêm một giây phút nào nữa.

Sau khi thu gom mấy bịch rác lớn từ nhà họ Đường, ông Lý ngâm nga một bài hát, lái xe chở rác đến đồn cảnh sát, rác nhà họ Đường hôm nay đã được cục thành phố đặt trước.

Đối với cảnh sát, rác thải có đặc điểm, nó không bao giờ nói dối, nó phản ánh chân thực mọi khía cạnh cuộc sống của chủ nhân.

Hôm qua, sau khi cuộc họp của tổ chuyên án kết thúc, đội kiểm tra dấu vết đã quyết định chiến lược này.

Trước hết lấy rác thải sinh hoạt của nhà họ Đường, kiểm tra xem trong đó có DNA của Lâm Học Nguy không.

Phải biết rằng cách kiểm tra này chắc chắn là mò kim đáy bể, nhưng trong tình hình hiện giờ, cảnh sát không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng phương pháp điều tra những kẻ buôn bán ma túy, dựa vào chiến thuật đám đông và công nghệ dò dấu vết để bắt được con rắn độc này.

Chẳng mấy chốc, sau một ngày điều tra với khối lượng lớn, đội kiểm tra dấu vết của cục thành phố đã thu thập được hơn 300 mảnh rác vụn, tất cả đều được sản xuất bên trong nhà họ Đường, phần lớn là giấy vệ sinh và rác thải nhà bếp.

Sau đó, đội kiểm tra dấu vết đã lần lượt xét nghiệm các thành phần vi lượng của hơn 300 mảnh rác, hơn nữa quan trọng là trong đó còn để lại vết máu, nước bọt, phân, nước tiểu… và các dấu vết khác.

Cuối cùng, đội kiểm tra dấu vết đã trích xuất DNA của người từ những mẫu rác này và phân tích, so sánh từng thứ một.

May mắn thay, kết quả không làm mọi người thất vọng, gen của Lâm Học Nguy thực sự được phát hiện trong một số mẩu rác nhà bếp và giấy vệ sinh!
Bằng cách này, phán đoán của tổ chuyên án hoàn toàn được xác lập, người đã che chở Lâm Học Nguy, che giấu cho anh ta chính là ba ruột của Lâm Học Nguy, Đường Trạch Hào!
***
Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát nghĩa là gì?
Khoa học kỹ thuật hiện đại chính là trợ giúp đắc lực nhất cho cảnh sát.

Dù sau lưng con rắn này có chỗ dựa to lớn nào đi chăng nữa, anh ta cũng không thể tránh khỏi để lại dấu vết của chính mình.

Có lẽ anh Xà chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sát lại có thể kiên nhẫn như vậy, áp dụng chiến thuật đám đông để trích xuất DNA gốc của anh ta từ nửa tấn rác sinh hoạt của nhà họ Đường, từ đó nắm giữ chứng cứ xác thực việc nhà họ Đường chứa chấp kẻ tình nghi.

Sau khi có được bằng chứng quan trọng này, Trần Trung Lương lập tức báo cáo tình hình với lãnh đạo tỉnh và Cục An ninh Quốc gia.


Phải biết rằng Đường Trạch Hào là một doanh nhân có tầm ảnh hưởng xã hội lớn, mọi khía cạnh của nhà họ Đường đều liên quan mật thiết đến thị trường tài chính.

Vì vậy, muốn khám xét nhà họ Đường thì phải xem xét kỹ lưỡng các thủ tục xét duyệt.

Nhưng con rắn này rất xảo quyệt, bọn họ không thể chậm trễ thời gian.

Vì vậy, Trần Trung Lương đã đích thân đến sở tỉnh, mong cấp trên có thể phê duyệt thủ tục bắt giữ càng sớm càng tốt.

Cùng lúc đó.

Dòng người qua lại liên tục trong chỗ đợi sân bay của thành phố này.

Hôm nay, Nhan Lôi giả làm một du khách ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, đi cùng với ba, con và chồng của cô.

Với tình hình hiện tại, cảnh sát không thể đánh rắn động cỏ trước.

Nhưng nhất định phải bí mật theo dõi Đường Khải, nắm bắt tung tích của gia đình họ mọi lúc mọi nơi.

Vì vậy, hai vợ chồng đã đưa ra quyết định, cùng đi theo Đường Khải đến Vương quốc Anh.

Ngoài ra, sau khi vết thương ở chân của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa bình phục, ông thực sự không chịu ngồi yên, nhất quyết theo dõi vụ án này.

Hai người trẻ không thể ngăn cản một ông già, vì vậy “chuyến đi tuần trăng mật ở Anh” của họ đã biến thành chuyến du lịch ba người với một em bé…
Trước khi lên máy bay, Trần Bạc Vũ đã đặc biệt gọi cho ba: “Ba… Đích đến chuyến bay của ba người nhà Đường Khải là thành phố Manchester.

Sau khi đến thành phố Manchester vào chiều mai, con sẽ báo cáo lại thông tin của bọn họ.”
“Được… Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của vụ án, thành công hay thất bại đều nằm ở lần hành động này.

Ba sẽ liên hệ với cảnh sát quốc tế để hỗ trợ các con.” Trần Trung Lương nói với con trai mình: “Kế tiếp, nếu anh Xà ra tay với Đường Khải, khả năng lớn nhất là sử dụng mạng lưới thế lực của anh ta ở nước ngoài… Tốt nhất các con nên tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra mạng lưới tình báo nước ngoài của anh ta.”
“Con hiểu rồi.”
Trần Bạc Vũ biết rằng vụ án xuyên biên giới này là một trọng trách lớn.

Phải biết rằng Lâm Học Nguy luôn có mối quan hệ mật thiết với bọn tội phạm nước ngoài, John và các tội phạm dark web Mexico khác đều là cấp dưới của anh ta.

Bản thân anh ta cũng tổ chức một mạng lưới tình báo ở Las Vegas, cảnh sát cũng nhiều lần chịu tổn thất lớn vì chuyện này.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bắt rắn cũng vậy.

Nếu không nhổ bỏ tận gốc thế lực của Lâm Học Nguy, ai cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Cúp điện thoại, đến lượt ba người đi qua cổng an ninh.

Trần Bạc Vũ đã lấy ra ba vé máy bay, vé cho hai người lớn và một trẻ em.

Chiếc máy bay họ đi là một chiếc Airbus A380, do hãng hàng không Hoàng Gia điều hành, toàn bộ hành trình của chiếc máy bay này kéo dài 12 tiếng.

Tất nhiên, hành trình trên không này kéo dài một nửa quả địa cầu, trong đó có 10 tiếng ở trên Thái Bình Dương.

***
Nửa tiếng sau.


Trước khi hành khách lên máy bay, các nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đã lên máy bay trước.

Là nhân viên phục vụ hàng không, quy trình lên máy bay của họ rườm rà hơn so với những hành khách bình thường.

Từ trang phục đến phép xã giao, mỗi nụ cười của họ đều đại diện cho danh dự của hãng hàng không.

Giống như hành khách trên mặt đất, các tiếp viên hàng không phải trải qua các bước kiểm tra an ninh trước khi lên máy bay.

Sau khi qua cổng an ninh, có một đồng chí ở dưới đất cầm máy quét, theo quy trình chuẩn, họ kiểm tra xem trên người họ có mang theo đồ nguy hiểm không.

Các tiếp viên hàng không trẻ tuổi lần lượt đi vào, bước qua cổng an toàn, bọn họ đã sớm quen với quy trình này rồi.

Nhưng khi đến lượt một cô gái 26 tuổi tên Hiểu Lâm, chuông báo động của máy quét bất ngờ vang lên, máy quét đồ nguy hiểm cho thấy trên người cô ta đang mang một lượng nhỏ chất lỏng, nằm ở một vị trí khó tả.

Hiểu Lâm đỏ mặt nói: “Anh Vương, hôm nay tôi không tiện…”
Nhân viên hậu cần ở mặt đất là một đồng chí nam, anh ta có quan hệ tốt với Hiểu Lâm, vì vậy anh ta không tiến hành bước kiểm tra tiếp theo.

Vốn bọn họ cho rằng kiểm tra tiếp viên hàng không chỉ là một quá trình, cũng không nghi ngờ rằng họ thực sự mang theo những đồ nguy hiểm.

Ngay sau đó, Hiểu Lâm kéo vali, lặng lẽ đi theo sau các chị em.

Hiểu Lâm thường không thích nói chuyện, cô ta là một cô gái khép kín, yên lặng.

Các chị em lại rất thích tám chuyện hỏi: “Hiểu Lâm, lần trước người nói chuyện với cô ở sân bay rất thân thiết với cô, là bạn trai của cô à?”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Các chị em ở bên cạnh đùa giỡn: “Không thể nào? Người đàn ông đó mái tóc rối bời, anh ta đeo kính cận dày cộp, ngoại hình chỉ khoảng sáu điểm, lại không thú vị, nhìn qua thì có vẻ là một lập trình viên… Sao Hiểu Lâm có thể nhìn trúng anh ta được?”
Một tiếp viên hàng không khác cũng nói: “Hiểu Lâm, cô được hãng hàng không của chúng ta công nhận là tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất, cô còn có thể nói được ba thứ tiếng Anh, Nhật, Pháp… Với điều kiện của cô, hoàn toàn có thể kết hôn với một phú nhị đại.”
Được khen là xinh đẹp và thông minh, Hiểu Lâm sớm đã quen với những lời khen như vậy.

Nhưng nhớ tới người được gọi là lập trình viên sáu điểm mà các chị em nói, trong lòng cô chỉ có thể thầm nói.

Đồ ngốc, chỉ là các cô chưa nhìn thấy anh ấy bỏ kính ra thôi.

Mỗi khi anh ta thoải mái nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn kia đúng là kiệt tác trời cho, khí chất dịu dàng tao nhã càng là bẩm sinh… Ngoại trừ một thân thế tốt, mọi thứ khác ông trời đều ưu ái cho anh ta.

Rất ít người đàn ông nào có thể hoàn hảo đến vậy.

Ngoại hình, khí chất, kiến ​​thức và trí tuệ đều được tích hợp trong cơ thể Lâm Học Nguy một cách hoàn hảo.

Có thể thấy sức mạnh của anh ta không phải từ sức lực, mà là trí tuệ.

Cái chân trái tàn tật và số phận đau khổ càng trở nên bi thảm với anh ta hơn khi anh ta đang ngày càng mạnh hơn.

Anh ta là một thiên tài tội phạm sở hữu đủ vẻ đẹp, khuyết điểm, và sự mạnh mẽ, anh ta có một sức hấp dẫn chết người.

Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô ta biết rằng trái tim mình đã sớm không còn kiểm soát được nữa rồi.


Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả một cô chủ hiểu biết sâu rộng như Bạch Tường Tường cũng phải lòng anh ta.

Mỗi khi nhìn lên bầu trời, độ sâu trong mắt anh ta còn hơn cả bầu trời xanh.

Có thể nhìn thấy sự sâu thẳm trong nội tâm anh ta, nhưng không bao giờ có thể chạm tới tận sâu thẳm tâm hồn anh ta.

Đây là sức hấp dẫn của Lâm Học Nguy, nguy hiểm nhưng lại đặc biệt mê người, giống như một khóm hoa anh túc độc mọc bên rìa lăng mộ.

Mặc dù kết cục của việc yêu anh ta chính là tự chui đầu vào lưới, nhưng sẽ luôn có một nàng tiên cá nhỏ sẵn sàng hoá thành bọt biển.

Ngay cả đối với cô ta, chỉ cần cô ta đuổi theo mọi thứ của anh ta, trở thành quân cờ của anh ta, đó đã là một niềm hạnh phúc hiếm có rồi.

***
Nửa tiếng sau.

Máy bay đến sân bay, toàn bộ hành khách bước lên khoang.

Nhan Lôi cũng nắm tay bạn nhỏ ba ruột bước lên máy bay.

Nhóm người đi phía trước là ba người nhà Đường Khải, họ đều ở khoang hạng nhất, không để ý đến nhóm đi phía sau bọn họ.

Phải nói rằng máy bay Airbus A380 là máy bay chở hành khách rộng lớn nhất thế giới, cao khoảng 8 tầng lầu.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng là lần đầu tiên đi loại máy bay hai tầng này.

Phải nói rằng khi tận mắt nhìn thấy con chim khổng lồ bằng thép này, ông vẫn còn khá sốc, thứ to lớn hàng trăm tấn này thực sự có thể bay trên bầu trời!
Sau khi lên máy bay, lão đồng chí đặc biệt lo lắng cho đất nước và nhân dân: “Đến bao giờ nước ta mới làm được máy bay lớn như vậy? Các doanh nghiệp ngành hàng không phải tăng cường phát triển công nghệ về mặt này, không phải lúc nào cũng dùng lại đồ thừa của các hãng hàng không nước ngoài.”
Nghe thấy lời phàn nàn như vậy, Nhan Lôi vui vẻ nói: “Ba, có phải ba đang tiếc năm đó không thi được vào không quân không?”
Cô từng nghe mẹ kể câu chuyện trước khi ba gia nhập quân đội, từ khi còn nhỏ, ba đã khao khát được trở thành phi công lái máy bay chiến đấu.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, ông đã đăng ký tham gia cuộc tuyển chọn Không quân.

Sau khi bị loại, ông mới rút lui, đi đến lục quân Trinh sát.

Nhan Quốc Hoa liếc nhìn con gái của mình, phổ cập kiến ​​thức khoa học quân sự: “Con cho rằng người ta tuyển chọn không quân rất dễ dàng sao? Phi công lái máy bay chiến đấu không chỉ phải có thể lực tốt mà còn phải có tâm lý ổn định… Thực sự huấn luyện ra một lực lượng không quân xuất sắc, bọn họ đều là những con át chủ bài quý giá trong quân đội.

Dù tư lệnh có đến, cũng phải nể mặt họ vài phần…”
Đúng vậy, lý do ông bị loại là vì… Tư lệnh lực lượng Không quân cho rằng tính khí của ông quá nóng nảy.

Dù sao, người lái máy bay đều phải cực kì chú ý hai từ bình tĩnh!
Nhan Lôi gật đầu, cô mới nhớ ra: “Ba, con nghe mẹ nói sau khi xuất ngũ, ba còn từng thi bằng lái máy bay? Ba cũng có thể lái máy bay đúng không?”
“… Cũng không phải máy bay lớn như này, mà là bằng lái của máy bay cỡ nhỏ Cessna.”
Năm đó, ông không được nhận vào Không quân, vẫn luôn rất tiếc nuối.

Sau đó, để bù đắp cho sự tiếc nuối này, ông quyết định đi thi lấy bằng lái máy bay cỡ nhỏ.

Ngừng lại một chút, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa bắt đầu kể một câu chuyện: “Năm đó ba đến Tân Cương để tham gia cuộc diễn tập quân sự 81, đại đội chúng ta đã chiến đấu với những người tinh nhuệ của lực lượng Không quân… Các con biết trinh sát chúng ta đã làm tê liệt phòng chỉ huy điện tử của đối phương như thế nào không? Không phải dựa vào gián điệp hay làm nhiễu sóng vô tuyến gì cả, mà dựa vào máy bay trinh sát và máy bay chỉ huy để đánh nghi binh.”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đang có tâm trạng tốt, bắt đầu nói chuyện với con gái của mình: “Nhớ năm đó…”
Xét cho cùng, lịch sử cuộc đời lúc trước của Nhan Quốc Hoa cũng vô cùng phong phú, những gì ông từng trải qua là điều mà người ta chém gió cũng không thể khủng bố bằng được.

Ở bên cạnh, Trần Bạc Vũ rất nghiêm túc lắng nghe, không thể không nói cuộc đời của ba vợ thực sự quá đặc sắc.

Ngoài ba mình ra, Nhan Quốc Hoa là người trưởng bối mà anh ngưỡng mộ nhất.

Từ chiến sĩ trở thành đại đội trưởng, rồi đến phó cục trưởng, Nhan Quốc Hoa đều làm rất giỏi ở mọi vị trí.

Mà tính cách kiên nghị của ông đều được tôi luyện từ trong quân đội.


Đồng thời, anh cũng đang nghĩ, chẳng lẽ… anh cũng nên đi thi lấy bằng lái máy bay hạng nhỏ?
Ba vợ nói đúng, thêm một kỹ năng, thêm sự chuẩn bị cho tai hoạ ập đến.

Là một cảnh sát, bản thân cần phải phát triển một cách toàn diện.

Khi đang nói chuyện, máy bay bắt đầu cất cánh, lướt về phía bầu trời.

Hôm nay gió khá to, quá trình bay lên giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc.

Nhan Lôi lo lắng nắm tay ba và chồng, dù sao cô cũng chưa từng đi máy bay bao giờ.

“Đừng sợ.” Khi lên đến bầu trời, Nhan Quốc Hoa ra hiệu rằng cô có thể bình tĩnh lại rồi: “Tai nạn máy bay trên cơ bản đều nằm trong giai đoạn hạ cánh và cất cánh… Vậy nên, khi máy bay lên đến tầng đối lưu, là đang trong giai đoạn bay.

Trong khoảng thời gian này, tất cả dữ liệu của chuyến bay đều được điều khiển bằng máy tính… Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ba, ba nói vậy con còn thấy lo lắng hơn.” Nhan Lôi phàn nàn, thử nghĩ xem, có tận hơn 500 người trong chiếc máy bay này!
Cũng may, chỉ một lát sau, các tiếp viên hàng không bắt đầu phát đồ ăn trưa, sự chú ý của Nhan Lôi cũng bị thu hút bởi thức ăn.

Khi đến lượt bọn họ, mấy tiếp viên hàng không khen ngợi đứa trẻ rất đáng yêu, họ thay nhau nắm lấy tay đứa bé, đưa cho nó một con gấu bông, nói: “Nếu đứa trẻ muốn đi vệ sinh, có thể gọi cho dịch vụ của chúng tôi.”
Dịch vụ cái đếch gì!
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa phàn nàn, ông có chân có tay, muốn đi vệ sinh thì sẽ tự mình giải quyết!
Buổi chiều, trong khoang không có chuyện gì xảy ra, Nhan Quốc Hoa thực sự nhàn rỗi, buồn chán, lại nói chuyện với con gái về cách lái máy bay.

Nhưng những lời ba nói quá cứng rắn, Nhan Lôi nghe không vào, chỉ có Trần Bạc Vũ ngồi nghe rất khiêm tốn, về mặt chuyên môn, anh rất kính trọng ba vợ.

Lúc này, máy bay đã vượt qua thềm lục địa, đến nơi giao nhau của Thái Bình Dương và Đại Tây Dương.

Sau khi vượt qua đường rạng đông, tiến vào bán cầu Tây, mặt trời lặn dần, ngưng tụ thành chấm nhỏ màu đỏ ở phía xa.

Buổi tối, sau khi dùng xong bữa tối xa hoa được tiếp viên đưa tới, Nhan Lôi buồn ngủ, Trần Bạc Vũ ôm cô vào lòng, Nhan Lôi liền tìm một góc độ thoải mái để ngủ.

Một nhà ba người ngủ đến nửa đêm, lúc 2:30 sáng, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa tỉnh dậy vì buồn đi tiểu.

Ông nhìn lên thì thấy đã nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vẫn là biển rộng mênh mông, tất cả hành khách trên máy bay đều đã ngủ, con gái và con rể đang ôm ấp nhau.

Ông không muốn để “phụ huynh” đưa mình vào nhà vệ sinh, vì vậy ông đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi, đi vào nhà vệ sinh một mình.

Nhà vệ sinh trên máy bay không phân chia nam nữ, nhưng theo quy định của hãng hàng không, trẻ em không được phép ở một mình trong nhà vệ sinh, do đó, ngay khi Nhan Quốc Hoa đến cửa nhà vệ sinh, hai tiếp viên liền xông tới, cười tủm tỉm muốn cởi thắt lưng quần cho ông.

Nhan Quốc Hoa ngạt thở đến đỏ cả mặt: “Chị ơi, em không cần giúp đâu! Em có thể tự vào nhà vệ sinh!”
Không ai nghe lời ông, một chị tiếp viên hàng không xinh đẹp bế đứa trẻ lên, nói: “Ngoan, các chị giúp em giải quyết vấn đề….

ha ha, đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng biết xấu hổ.”
Sao không xấu hổ cho được? Ông ấy đã là một người đàn ông 54 tuổi rồi!
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Hơn nữa hai cô gái còn nhìn ông chằm chằm, lão đồng chí dù có da mặt dày cỡ nào cũng không thể tiểu được!
Không còn cách nào khác, Nhan Quốc Hoa đang xấu hổ muốn chết đành phải đẩy hai tiếp viên hàng không ra, sau đó đóng cửa lại, nói rõ ràng: “Em thật sự có thể! Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông!”
Nghe vậy, hai tiếp viên hàng không lập tức cười không ngậm được miệng.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, còn chưa có bằng nửa cọng hành lá, vậy mà lại tự xưng là đàn ông sao?
Mà nghe thấy tiếng cười liên hồi bên ngoài, Nhan Quốc Hoa thật sự không nhịn tiểu được nữa.

Sớm biết như này, ông đã dứt khoát nhờ con rể đi cùng vào nhà vệ sinh rồi!
Vất vả lắm mới đi tiểu xong, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cầm lấy một ít giấy, chuẩn bị đi ra ngoài, trước mắt đột nhiên bốc lên một làn khói.

Trong mắt người bình thường, làn khói nhàn nhạt giống như gió nhẹ thoảng qua, sẽ biến mất trong chớp mắt thôi.

Nhưng lão đồng chí Nhan Quốc Hoa lập tức đề cao cảnh giác, khoang bay kín mít, các hệ thống điều hòa nối liền với nhau… Làn khói này xuất hiện từ chỗ nào?!.


Nhấn Mở Bình Luận