Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án


Cùng lúc đó.

Đường băng hiện ra trước mắt mọi người.

Nhưng có ba tin xấu lần lượt đến: Đây là sân bay quân sự bị bỏ hoang, chỉ có một đường băng có thể sử dụng.

Không có biện pháp cấp cứu nào trên mặt đất, đội cứu hỏa gần nhất ở trên một hòn đảo nhỏ khác cách đó 13 km.

Đài quan sát bị bỏ hoang, nói cách khác, không có hệ thống kiểm soát mặt đất và kiểm soát viên giúp hướng dẫn cách tiếp cận.

Phi công phải tự điều khiển máy bay tiến vào đường băng.

Có lẽ tin tốt duy nhất là khi máy bay đến gần một hòn đảo của Pháp có tên “Pierre”, tín hiệu của nó đã kết nối với ra-đa của một căn cứ quân sự gần đó.

Phải biết rằng hệ thống vệ tinh sẽ có độ trễ nhất định, còn hệ thống ra-đa có thể lập tức đưa ra vị trí mới nhất của máy bay, giúp dẫn đường cho máy bay hạ cánh.

Ngay sau đó, trụ sở của British Airways đã liên lạc với căn cứ quân sự Canada và cung cấp cho họ dữ liệu ra-đa mới nhất: “… British Airways 230, các bạn còn cách Sân bay Quân sự Pierre 10km… Hãy rẽ phải đến hướng 340.”
“Đã nhận được.”
Đường Khải đáp với giọng run rẩy.

Anh ta đang nắm trong tay hơn 500 mạng người mà! Trong đó còn có cả vợ và con gái của anh ta.

Chỉ chốc lát sau, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa ngồi ở vị trí cơ phó kiểm tra trực quan khoảng cách của đường băng, nhắc nhở: “Chúng ta sắp tiến vào rồi, trước tiên nên giảm bộ phận hạ cánh.”
Dừng lại một chút, ông liếc nhìn Đường Khải đang đầm đìa mồ hôi, thầm nghĩ người trẻ tuổi đúng là không giữ được bình tĩnh: “… Chú Đường, chú đừng nghĩ suy nghĩ chuyện gì khác, trong mắt chú chỉ cần có một đường băng kia.”
Đường Khải lau mồ hôi trên trán, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thầy Nhan nói rất đúng, hiện tại nghĩ đến những chuyện khác cũng không ích gì, chỉ thêm gánh nặng tâm lý mà thôi.

Anh ta chỉ cần nhìn về phía đường băng kia thôi.

Cuối cùng, sau hơn hai mươi phút lướt nhẹ không động lực, máy bay cũng đến phía trên hòn đảo nhỏ này.

Nhưng khi đến gần sân bay, Đường Khải lập tức phát hiện ra một vấn đề lớn.

Lúc này độ cao của máy bay quá cao, hơn nữa đường băng của sân bay quân sự Pierre cũng không đủ dài.

Anh ta suy đoán, nếu không nhấn ngược chân ga, chỉ dựa vào thay đổi góc độ của cánh trước và cánh sau của máy bay, máy bay sẽ không có đủ lực cản để dừng lại.

Bởi vậy, muốn căn chỉnh để hạ xuống đường băng, anh ta phải tăng tốc độ hạ cánh của máy bay.

Kết quả có thể là chệch ra khỏi đường băng, hoặc đột ngột rơi xuống.

Nhưng dù kết quả có như thế nào, cũng đều là cục diện thảm khốc đối với chiếc A380 khổng lồ này.

Chưa kể biển ở cuối đường băng này, nếu máy bay chìm xuống biển, hành khách sẽ khó thoát hơn.

Vì vậy, Đường Khải báo cáo tình hình thực tế cho trợ thủ: “Độ cao của máy bay quá cao.

Trước khi hạ cánh, chúng ta phải giảm một phần độ cao và giảm tốc độ của máy bay.

Nếu không, máy bay sẽ dễ dàng chệch ra khỏi đường băng.”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa là một cán bộ kỳ cựu từng ngồi máy bay quân sự, ông suy nghĩ một lúc, hỏi: ”Chú có thể bay một vòng 360 độ trên không trung để giảm độ cao không?”
Đường Khải có chút bối rối: “Vấn đề là trọng lượng của máy bay A380 quá nặng.

Nếu bay một vòng rồi mới hạ cánh, e rằng cơ năng của máy bay sẽ cạn kiệt.

Khi đó máy bay sẽ khó mà hạ cánh xuống đường băng như đã căn chỉnh.”
Nhan Quốc Hoa gật đầu, điều này cũng có lý, ông hỏi lại: “Vậy có thể lướt nghiêng không?”
Vừa hay sân bay đang ở bên phải của máy bay, bọn họ có thể lướt nghiêng trước khi vào sân.


Mà lướt nghiêng còn có thể kéo dài thời gian hạ cánh, do đó có thể giảm độ cao tương ứng.

Đường Khải còn lúng túng hơn: “Động tác lướt nghiêng thường được áp dụng trên máy bay chiến đấu, đây là máy bay chở khách cỡ lớn.”
Hàm ý là hông thể sử dụng hành động lướt nghiêng này trên một chiếc máy bay A380 cỡ lớn như vậy.

Phải biết rằng có một sự khác biệt lớn giữa máy bay chở khách và máy bay chiến đấu, cấu trúc tổng thể của máy bay chở khách cũng không được thiết kế cho các hoạt động của máy bay chiến đấu.

Nếu như phi công lái máy bay chở khách thực hiện một động tác nguy hiểm vượt quá phạm vi thiết kế của nó, thì các bộ phận của máy bay phải chịu áp lực quá lớn, có thể vỡ tan tành trên không trung.

Nhưng Nhan Quốc Hoa trừng mắt nhìn anh ta, lão đồng chí sử dụng tư thế lãnh đạo uy nghiêm nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn máy bay lao ra khỏi đường băng sao?! Phía trước chính là đại dương đó! Nếu như trước sau gì cũng chết, vậy thì cứ lấy hết can đảm tìm đường sống trong cõi chết đi!”
Dừng lại một chút, ông lại hỏi: “Chú chỉ cần trả lời tôi một câu, chú có thể thực hiện động tác lướt nghiêng không?!”
“Có thể!” Đường Khải đáp lại một cách dứt khoát.

Anh ta từng chơi nhiều máy bay chiến đấu trên một chiếc máy bay mô phỏng, đã thực hiện tất cả các loại thao tác, động tác lướt nghiêng vốn là một trong những động tác chiến thuật cơ bản nhất của một máy bay chiến đấu.

“Vậy thì cứ lướt nghiêng đi!” Nhan Quốc Hoa kiên quyết nói: “Chúng ta chỉ có một cơ hội để hạ cánh khẩn cấp.”
Đúng vậy, Đường Khải cũng biết rằng họ chỉ có một cơ hội.

Bởi vì lướt nghiêng sẽ tiêu hao năng lượng cơ học dư thừa, như vậy máy bay sẽ không thể bay trở lại không trung nữa.

Cho nên, quá trình hạ cánh chỉ có một lần, hoặc là thất bại, hoặc là thành công.

Thượng đế không cho bọn họ cơ hội thứ hai.

Ngay sau khi thảo luận xong với Nhan Quốc Hoa, Đường Khải và Nhan Quốc Hoa nói kết quả với trụ sở British Airways: “Chúng tôi sẽ sử dụng tư thế lướt nghiêng để giảm độ cao tiến vào sân.”
Các chuyên gia tại trụ sở British Airways đã im lặng trong mười giây, sau đó đành phải đồng ý: “Chúc may mắn.”
Mọi người đều biết, đây là lần đánh cược nguy hiểm trên không.

Nhưng nếu không đặt cược, không ai có thể sống sót.

Một phút sau, máy bay thay đổi góc độ của cánh tà và bánh lái, đồng thời thực hiện động tác chiến thuật lướt nghiêng.

Toàn bộ khoang bay bị nghiêng một góc 45 độ, tất cả hành khách đều bị trọng lực đè ép lên ghế ngồi.

Cùng lúc đó, bên trong máy bay phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”.

Là do tất cả các bộ phận đều phải chịu áp lực cực lớn, như thể chỉ một giây sau, chiếc máy bay khổng lồ này sẽ vỡ tan tành.

Trong khoang hạng nhất, Nhan Lôi nhìn thấy mặt đất qua cửa sổ nghiêng, đường băng này nằm ở giữa biển, xung quanh đều là bãi cát, biển rộng ở ngay cuối đường băng, chỉ cách 500m.

Bởi vì trước đó đã có tin tức nên hai bên đường băng được thắp đèn chiếu sáng, sáng như ánh sáng ban ngày vậy.

Giữa bầu trời và mặt đất đang diễn ra cuộc chiến khốc liệt giữa cái chết và sự sống còn.

Hai mẹ con nhà họ Đường ngồi bên cạnh cô đều vô cùng sợ hãi.

Giang Tuyết Mai vừa an ủi đứa trẻ, vừa lo lắng cho chồng Đường Khải.

Cô bé Đường Phỉ Duyệt khóc hỏi mẹ: “Ba ơi, ba đang ở đâu? Con muốn gặp ba!”
Giang Tuyết Mai nén nỗi đau lòng, nói: “Ba đang cố gắng đưa chúng ta về nhà.

Phi Phi ngoan, ngồi yên được không con?”
Nhan Lôi cũng đến an ủi đứa trẻ: “Phi Phi, cháu là đứa trẻ dũng cảm nhất, có phải không’?
Đường Phi Duyệt gật đầu, cô bé lau giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ba cháu vừa kể chuyện với cháu ba nói rằng sau khi máy bay hạ cánh, ba sẽ đưa cháu đến Atlantis chơi.

Dì Nhan ơi, Atlantis có thật không ạ?”
“Có, ba sẽ không lừa cháu đâu.”
Nhan Lôi cố gắng nở nụ cười, cô nhìn xung quanh, thấy rằng tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho giây phút cuối cùng.


Một cặp vợ chồng già người Anh ở hàng ghế đầu đang nắm tay nhau, nhắm mắt, vẻ mặt khá bình thản, dường như họ đã sẵn sàng cho những phút cuối cùng.

Một cặp đôi trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau đang ôm nhau khóc, họ chỉ là những hành khách vô tội, ai ngờ lại gặp phải tai nạn máy bay như vậy.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên đang dùng điện thoại di động ghi âm lại những lời cuối cùng: “Bà xã, anh xin lỗi, anh đã nuốt lời, anh không thể đi cùng em đến cuối đời được rồi… Con gái chúng ta mới được ba tháng tuổi, sau này chỉ còn một mình em nuôi dạy nó, thật sự vất vả cho em rồi.

Bà xã, kiếp sau để anh đuổi theo em, được không…”
Trước khi nói xong, người đàn ông bật khóc nức nở.

Anh ấy là mới vừa trở thành một người ba, thậm chí còn chưa kịp nghe con gái mình gọi một tiếng ba.

Còn có một phụ nữ trẻ tuổi ghi vội số tài khoản và mật khẩu ngân hàng vào sổ, rồi kèm theo một câu.

Ba mẹ ơi, con không thể chăm sóc ba mẹ khi về già, hãy lấy tiền trong thẻ sống một cuộc sống thật hạnh phúc… Sau này đừng cãi nhau nữa.

Viết xong, người phụ nữ vừa khóc vừa nhét tờ giấy xuống dưới chỗ ngồi… đây là thứ duy nhất cô ấy có thể để lại cho gia đình.

Còn tiếp viên phụ trách khoang hạng nhất đang giải thích về tư thế ôm đầu tránh va chạm, đồng thời dạy hành khách ngồi ở khoang gần cửa thoát hiểm cách mở cửa thoát hiểm chạy ra ngoài.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng, áp lực xung quanh, Đường Phi Duyệt lại bắt đầu khóc.

Trước đây cô bé còn không biết cái chết là gì, nhưng sau khi dự đám tang của cậu Giang Thu Trì, cô bé đã hiểu ra, chết là vĩnh biệt.

Vì vậy, cô bé vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, chúng ta lên trời để tìm cậu sao?”
Nghĩ đến Giang Thu Trì, trong lòng Nhan Lôi cảm thấy đau xót, cô nói sang chuyện khác: “Phi Phi, cháu kể cho dì nghe về truyền thuyết Atlantis được không? Cô cảm thấy rất hứng thú.”
“Được ạ.” Đường Phi Duyệt lau nước mắt, cô bé lẩm bẩm: “Ba nói Atlantis là một thành phố trên bầu trời, nơi đó mọi người đều có cánh, bay lượn trên bầu trời.

Khi chết đi, bọn họ sẽ trở thành một ngôi sao trên bầu trời…”
Ngay sau đó, khoang máy bay trở nên yên tĩnh, các tiếp viên đã chuẩn bị những bước cuối cùng, cởi giày cao gót, thắt dây an toàn, và yêu cầu hành khách cởi bỏ những vật sắc nhọn trên người.

Cách mặt đất gần 100m, trong thân máy bay liên tục phát ra tiếng ầm ầm, át cả lời kể chuyện của đứa trẻ, và khoảnh khắc cuối cùng đã đến.

Đầu tiên là tiếp viên hàng không hét lên: “Ôm đầu! Chuẩn bị tránh va chạm!”
Không chút do dự, tất cả hành khách đều cúi người, ôm đầu, thực hiện tư thế tránh va chạm.

Bang!!
Vào phút cuối cùng, máy bay tiếp cận sân băng với tư thế lướt nghiêng.

Đường Khải nhanh chóng chúc đầu máy bay xuống, hai cái khung lốp chạm xuống mặt đất trước, phát ra tiếng cọ xát chói tai.

Sau đó là một loạt tiếng cọ xát chói tai, bốn lốp của bộ hạ cánh chính bên trái và bên phải, cùng với sáu lốp của bộ hạ cánh ở giữa lần lượt tiếp đất, máy bay hoàn toàn tiếp đất.

Nhưng tốc độ của máy bay vẫn rất nhanh, tiếng ma sát càng lúc càng lớn, trong không khí nồng nặc mùi cao su cháy.

Bùm! Một tiếng vang rất lớn.

Đó là lốp của bộ hạ cánh trước bị nổ.

Sau đó là mấy tiếng nổ “rầm, rầm”, lốp hạ cánh hai bên cũng lần lượt bị nổ.

Thân máy bay rung lắc kịch liệt, tất cả mọi người đều nín thở, tiếng cọ xát chói tai đánh mạnh vào màng nhĩ.

Nhan Lôi cũng vùi đầu sâu vào đầu gối, hai tay ôm chặt sau đầu, đây là tư thế chống va chạm chuẩn nhất.

Tất cả hành lý trên giá đều rơi xuống, hành khách cũng không ngừng la hét.


Cô chỉ có thể cầu nguyện các vị thần, hãy cho máy bay dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!
***
Hình như là một phút sau, hoặc có thể rất lâu sau, máy bay cuối cùng cũng giảm tốc độ chạy một đoạn cuối cùng.

Vấn đề là trọng lượng của A380 quá lớn, quán tính rất mạnh, mà thời gian lại không đủ.

Kết quả, máy bay đã chạy ra khỏi đường băng trước khi nó dừng lại.

“Bùm!”
Đây là tiếng nổ lớn thứ ba, máy bay lao thẳng vào bãi cát.

Bụng máy bay cọ vào cát ầm ầm lao tới, mũi máy bay lao nhanh về phía mặt biển.

May mắn thay, nhờ lực cản của bãi cát này, máy bay cuối cùng cũng dừng hẳn trước khi lao xuống biển.

Chỉ là nửa đầu của thân máy bay bị chìm trong nước biển, chỉ có phần đuôi lộ ra trên mặt nước.

Trong khoang máy bay bắt đầu ngập đầy nước, ngập vào các ghế ngồi.

Hành khách chưa kịp phản ứng với niềm vui thoát chết đã phải đối mặt với cảnh ngập nước biển tứ phía.

Các hành khách ngồi gần cửa thoát hiểm phía đuôi máy bay nhanh chóng mở đường thoát hiểm, toàn bộ hành khách nhanh chóng chạy ra phía sau thoát ra ngoài từ đuôi máy bay.

Một số tiếp viên cũng đã giúp cơ trưởng, cơ phó và đồng nghiệp Hiểu Lâm đang hôn mê chạy ra ngoài.

Cũng may nơi này cách bờ biển không xa, chỉ cách 100m.

Nhưng toàn bộ phần đầu máy bay bị chìm trong nước biển, không rõ tình hình trong khoang lái thế nào.

Sau khi Nhan Lôi giúp mẹ con nhà họ Đường trốn thoát, nước biển đã tràn vào khoang hạng nhất, nhấn chìm đầu gối của cô.

Bây giờ, điều cô lo lắng nhất là tình hình trong khoang lái, tại sao cô không thấy những người bên trong chạy ra?!
Chẳng lẽ… cô không dám nghĩ tiếp, bởi vì sau khi hành khách rời đi, sự phân bố trọng lượng của thân máy bay thay đổi, đầu máy bay bắt đầu nghiêng về phía trước, rơi xuống biển sâu hơn.

Cô nghiến răng, đi tới đuôi máy bay trước, sau đó nhảy xuống biển, cố gắng bơi về phía đầu máy bay.

Ban đêm gió thổi mạnh, sóng vỗ vào má khiến cô đau nhức vô cùng, nhưng Nhan Lôi không thể quan tâm được nhiều như vậy, cô hít một hơi thật sâu rồi lập tức lặn xuống.

Trời tối, nước biển xung quanh rất đục, cô không nhìn thấy khoang lái, chỉ thấy vài mảnh kính vỡ bị sóng cuốn lên.

Thử nghĩ xem, trong quá trình hạ cánh, để tăng lực cản của không khí, mũi máy bay bị chúc xuống, do đó khoang lái sẽ là bộ phận đầu tiên đập xuống mặt biển, kính trước cũng vỡ tan ngay khi rơi xuống nước.

Tình huống mà cô lo lắng nhất là do kính trước bị vỡ, trong khoang lái cũng không có chướng ngại vật nào, liệu ba và Bạc Vũ có thể tự bảo vệ mình không?!
Nghĩ đến đây, cô lấy hết can đảm lặn xuống nước một lần nữa, lần này, cô chạm vào khung cửa sổ kính vỡ của đầu máy bay, nhưng xung quanh tối om, cô không nhìn thấy gì cả.

Lúc này, vùng biển xung quanh đột nhiên sáng lên.

Đó là một ngọn đèn trên đài quan sát chiếu đến mũi máy bay, nhân viên tạm thời tại sân bay phát hiện máy bay lao xuống biển nên đã dùng đèn trợ giúp cứu hộ.

Với tia sáng này, Nhan Lôi cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình, đầu máy bay bị biến dạng, kính ở đằng trước và bên cạnh đều vỡ tan tành.

Cô lại nổi lên, hít sâu một hơi, rồi lập tức lặn xuống, bơi vào khoang lái.

Tình hình bên trong rất tồi tệ, Trần Bạc Vũ là người duy nhất tỉnh táo trong khoang lái.

Anh đang đeo mặt nạ dưỡng khí, toàn thân đều là vết thương.

Đường Khải nằm dưới chân Trần Bạc Vũ, anh ta bị thương nhiều hơn, máu của anh ta hoà lẫn với nước biển xung quanh.

Riêng Nhan Quốc Hoa không bị thương nhiều ngoài da nhưng bị va đập ở đầu nên hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.

Thực ra khi máy bay rơi xuống nước, kính trước đều vỡ tan, ba người trong khoang lái như đang ngồi trên đường ray cao tốc ở trong nước, phải đương đầu với sóng biển cuồn cuộn.

Lúc này, nước biển liên tục đánh vào mọi ngóc ngách của khoang lái, bảng điều khiển đã bị hỏng hết.

Nhan Quốc Hoa và Đường Khải ở hàng ghế đầu lần lượt bất tỉnh.

Chỉ có Trần Bạc Vũ ngồi ở hàng ghế sau, được ghế trước bảo vệ nên bỏ mới có thể tỉnh táo.


Lúc này, Trần Bạc Vũ đang cố gắng cởi dây an toàn trên người ba vợ.

Tuy nhiên, do ghế bị ép và biến dạng nên dây an toàn lại trở thành sợi dây trói người.

Nhan Lôi không nói hai lời, cầm mảnh kính vỡ lên, nhanh chóng bơi qua cửa sổ phía trước.

Trần Bạc Vũ cũng nhìn thấy, chợt cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nếu cô ấy an toàn, vậy cũng có nghĩa là khoang sau không xảy ra chuyện gì cả.

Nhan Lôi vẫn giữ im lặng, bắt đầu giải cứu ba mình, cầm mảnh kính vỡ trong tay, dùng sức cắt dây an toàn.

Cũng may cơ thể ba khá nhỏ, hai người bọn họ hợp sức trong nửa phút đã có thể cắt đứt dây an toàn của Nhan Quốc Hoa.

Nhan Lôi lập tức bế thân thể nhỏ bé của ba cô bơi ra ngoài, Trần Bạc Vũ muốn ở lại dùng chút dưỡng khí cuối cùng trong mặt nạ dưỡng khí để đỡ Đường Khải ra ngoài.

Tuy nhiên, lúc này mặt nạ dưỡng khí cũng bị tràn nước vào, không thể sử dụng được nữa.

Trần Bạc Vũ cũng không phải thợ lặn chuyên nghiệp, không có bình dưỡng khí, anh không thể giải cứu Đường Khải.

Hơn nữa… vết thương của Đường Khải là nghiêm trọng nhất, anh ấy đã hoàn toàn mất ý thức, cơ thể chìm xuống, trôi theo nước biển.

Cùng lúc đó, Nhan Lôi nhận thấy mũi máy bay lại nghiêng và rơi xuống sâu hơn dưới đáy biển.

Nếu họ ở lại đây lâu hơn nữa, ba người họ sẽ bị cuốn vào vòng xoáy!
Vì vậy, cô lập tức quay đầu lại, nhìn Đường Khải với ánh mắt không đành lòng, ra hiệu cho chồng, Bạc Vũ! Chúng ta lên thôi! Thực sự là không còn cách nào khác!
Trần Bạc Vũ cũng hiểu không thể cứu Đường Khải được nữa, sự sống và cái chết chỉ quyết định trong một khoảnh khắc, vì vậy anh phải từ bỏ Đường Khải và bơi lên.

Nhan Lôi thở hổn hển khi nổi lên được khỏi mặt nước.

Thật khó mà tưởng tượng nổi, cô thực sự đã lặn dưới nước trong bốn phút mà không thở, có thể so với một thợ lặn chuyên nghiệp.

Dưới sự kích thích của tình huống khẩn cấp, con người thực sự có thể bộc phát mọi tiềm năng.

Tuy nhiên… họ vẫn không thể cứu được Đường Khải.

Vẻ mặt tiếc nuối thoáng qua, Nhan Lôi biết mình tiếc nuối Đường Khải cũng không có ích gì, bởi vì tình hình của bọn họ cũng rất nguy cấp.

Với lực kéo của trọng lực, chiếc máy bay sẽ trượt xuống đáy biển, tạo ra những con sóng khổng lồ, quét sạch mọi thứ xung quanh.

Cô đành phải ôm ba, cố gắng bơi về phía bờ.

Cuối cùng, trước khi xoáy nước lớn ập đến, cả ba người đã vào đến bờ.

Những vì sao trên bầu trời dần sáng tỏ.

Không có ngày nào mà bầu trời đêm lại sáng như vậy, Dải Ngân Hà mênh mông không vướng chút bụi trần, đang quan sát mọi việc trên thế gian.

Nhưng tất cả mọi người đứng trên bờ, họ đều vừa tìm được đường sống từ trong cõi chết, không còn tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp này.

Nhan Lôi vội vàng đặt ba cô trên bãi biển, cẩn thận kiểm tra cơ thể của ông.

May thay, trên người của ba không có vết thương nào, nhịp thở của ba rất ổn định, ba chỉ bị ngất đi thôi, quả là một kỳ tích
Phải biết, Đường Khải, người ngồi ở hàng ghế đầu trong buồng lái giống như ba, toàn thân đều là máu.

Bọn họ là hai người chịu tác động lớn nhất trên toàn bộ máy bay…
Một lát sau, Trần Bạc Vũ buồn bã nói: “Lôi Lôi, sau khi kính bị vỡ, Đường Khải đã nhào tới chỗ ba em… Là anh ấy hi sinh thân mình bảo vệ cho ông ấy.

“…”
Nhan Lôi yên lặng lau nước mắt.

Cô biết Đường Khải là một người anh hùng vĩ đại, đêm nay anh ta đã cứu sống tất cả mọi người trên máy bay.

Thế nhưng, sinh mệnh trẻ tuổi này cuối cùng lại ra đi bởi vì âm mưu gian xảo, cùng với mối thù đẫm máu của anh Xà.

Còn Đường Trạch Hào tính toán cả một đời người, nhưng cuối cùng lại lấy đi mạng sống của con trai mình.

Nhà họ Đường, cuối cùng lại trở thành một thảm kịch..


Nhấn Mở Bình Luận