Edit: windy
Lúc bị Biên Tự ôm lên, Lương Dĩ Toàn mới chú ý tới tóc anh còn ướt.
Người ta làm lưu mang trên đường tốt xấu gì còn mặc đồ hẳn hỏi, người này là vừa tắm xong, đến tóc còn chưa sấy khô, khoác áo tắm lên cái liền đi thu hoạch rồi.
Dép lê lần lượt rơi xuống đất, Lương Dĩ Toàn bị anh ôm ngã xuống giường, xoa lọn tóc ướt sũng của anh, lấy ngón trỏ chọc chọc trán của anh: “Trời lạnh tóc còn chưa sấy khô đã đi làm lưu manh, không sợ đau nửa đầu?”
“Này không phải là “chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” sao?” Biên Tự nằm nghiêng cười.
Lương Dĩ Toàn ngồi dậy, túm cánh tay của anh ra sức kéo anh: “Nhanh đi sấy tóc, anh bị cảm không phải là sẽ lây cho em sao.
”
Biên Tự chống khuỷu tay đứng dậy, mặt không chút thay đổi lắc đầu: “Máy sấy phòng tôi hỏng rồi.
”
“Ừm,” Lương Dĩ Toàn đi vào phòng tắm lấy máy sấy ra, đâu ra đấy nói: “Bây giờ cả nhà anh từ trên xuống dưới, chắc chỉ có máy sấy phòng em là còn dùng được tôi.
”
Biên Tự quay đầu cười rộ lên: “Đúng là có chuyện như vậy.
”
Lương Dĩ Toàn dò xét anh, cắm máy sấy.
Bấm công tắc, gió nóng thổi vù vù, cô đứng ở bên cạnh giường một tay cầm máy sấy, một tay gảy tóc Biên Tự.
Biên Tự gác chân ngồi ở mép giường, thoải mái nheo mắt lại.
Mấy ngày nay tóc hai người cũng không phải tự mình sấy.
Giống như cùng là một chuyện, tự mình làm là lao động, làm cho đối phương thì thành thú vị.
Nếu không nói thêm gì nữa, Lương Dĩ Toàn đã cảm thấy cô với Biên Tự có lẽ còn có thể đánh răng đút cơm cho đối phương mỗi ngày.
Lương Dĩ Toàn thấy anh như chú mèo híp mắt lại, cảm thấy gã lưu manh này vẫn rất đáng yêu, ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ chân mình với anh.
Biên Tự theo thói quen nằm ngang ra, gối đầu lên đó.
Lương Dĩ Toàn cúi mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu Biên Tự, chờ một bên tóc anh khô rồi, sờ sờ mặt anh nói: “Đổi bên.
”
Biên Tự điều chỉnh tư thế nằm, tay đặt lên chân cô thuận thế vuốt phẳng lại.
Lương Dĩ Toàn ngứa đến run lên, giống như muỗi lêu dậm chân tránh ra một cái: “Anh đừng làm mờ ám, nếu không em không sấy cho anh nữa.
”
Biên Tự hơi nhắm mắt nhìn cô: “Cái tay nhàn rỗi của tôi đặt ở chỗ nào?”
“Hỏi tay anh đi.
”
Biên Tự thở dài, ngón tay đặt ở cạnh chân mình không vui gõ gõ một cái.
Đợi sấy khô tóc xong, Lương Dĩ Toàn vỗ vỗ vai anh: “Ngồi dậy.
”
“Cho tôi nằm một lát.
”
“Nằm trong ổ chăn.
”
Biên Tự ghé mắt nhìn cô: “Không đuổi tôi đi nữa hả?”
Lương Dĩ Toàn tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, học phong cách của anh từng nói hỏi: “Có biết hành vi lúc này của anh gọi là gì sao?”
“Cái gì?”
“Được tiện nghi vẫn còn khoe mẽ, anh xem bộ dạng vô lại của anh đi, em đuổi thì anh đi sao?”
***
Hai người dọn dẹp rồi nằm vào trong chăn.
Lương Dĩ Toàn đồng ý cho Biên Tự ngủ lại, nhưng đèn vừa tắt, lại bất tri bất giác nổi lên băn khoăn, nằm ở trong lòng anh hỏi: “Lúc anh tới có bị ai phát hiện không?”
“Bị ai phát hiện thì thế nào?”
“Ba mẹ anh cố ý sắp xếp phòng cho em, vậy bọn họ có nghĩ…”
“Có.
” Biên Tự gật gật đầu.
“Vậy anh sẽ…”
“Bọn họ sẽ cảm thấy,” Biên Tự chậc một tiếng, “Con trai của bọn họ thật không phải cái gì.
”
“…”
Lương Dĩ Toàn đẩy anh một cái: “Nói nghiêm túc đi.
”
“Yên tâm, không ai phát hiện,” Biên Tự thở dài, “Muộn như vậy đã ai về nhà nấy lâu rồi.
”
Vậy cũng phải, ngoại trừ anh nửa đêm làm trộm ra, chắc cũng không có ai đứng đắn lại đi ở bên ngoài đâu.
Lương Dĩ Toàn yên tâm, nằm sấp với tay tới tủ đầu giường: “Em đặt báo thức, sáng sớm mai anh nhân lúc mọi người chưa dậy thì về phòng của mình đi, đừng để bị bắt được.
”
Biên Tự
.