Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưng Chiều Anh Nhất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: _14thfebruary

"Tiểu Trạc, hôm nay ai mang con xuống dưới chơi? Bà Lý đâu?" Ông lão hỏi.

"Bà Lý về nhà chăm sóc em bé rồi, là mẹ dẫn con đi chơi."

Ông lão kinh ngạc, "Mẹ con?" Tại sao mẹ lại mang con xuống chơi?" Người phụ nữ kia không phải luôn mặc kệ Tiểu Trạc sao.

Quý Tiểu Trạc gật đầu, "Thật sự là mẹ dẫn con đi chơi."

"Từ khi nào người phụ nữ kia lại tốt bụng như vậy? Cô ta không phải đang lừa con chứ? Cô ta có không cho con làm gì không?" Không lẽ người phụ nữ kia có ý xấu với thằng bé, thật không biết Quý Yến nghĩ gì mà cưới một người như vậy!

Quý Tiểu Trạc giữ chặt tay ông lão nghiêm túc giải thích: "Ông nội, mẹ không có lừa con, bây giờ mẹ rất tốt, thật sự rất tốt, ông nội, về sau ông được mắng mẹ nữa."

Ông lão hừ mạnh một tiếng, "Làm sao mẹ con có thể tốt được như vậy, chắc chắn đang có âm mưu gì!"

Hiện tại Quý Tiểu Trạc không muốn ai nói xấu mẹ, thu hồi lại tay nhỏ ra phía sau khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Ông nội, nếu ông còn nói xấu mẹ, con sẽ tức giận."

Thấy cháu trai nhỏ không còn nắm tay mình, ông lão lập tức thỏa hiệp, "Được được được, ông nội không nói nữa, sau này cũng không mắng mẹ của con nữa, nhưng mà tí nữa quay về không được nói cho mẹ hay ba là đã gặp ông, đây là bí mật của ông cháu mình."

Quý Tiểu Trạc nghe lời gật đầu, "Con biết rồi ạ, con sẽ cố gắng cất giữ bí mật."

Ông lão thấy lời gian không còn sớm nữa, sờ đầu cậu nhóc nói: "Được rồi, con nhanh trở về đi, lần sau ông nội lại đến gặp con."

"Dạ, tạm biệt ông nội!" Quý Tiểu Trạc lập tức lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở về kiếm mẹ, kết quả mới đi nửa đường đã bị Đường Đường thấy.

Trong lòng Đường Đường cảm thấy sợ hãi, thấy Quý Tiểu Trạc, lập tức vứt nạng xuống chạy đến ôm lấy cậu nhóc, nước mắt vẫn luôn trên khóe mắt lập tức chảy xuống, nức nở nói: "Con đi đâu vậy, mẹ còn tưởng con lạc mất rồi, con làm mẹ sợ đấy có biết không?"

Thấy Đường Đường khóc, Quý Tiểu Trạc ngây người, lúc này mới ý thức được chuyện mình đi gặp lén ông nội đã dọa mẹ rồi, trong lòng liền thấy áy náy, yếu ớt xin lỗi, "Xin lỗi mẹ, con không nên chạy lung tung, mẹ đừng khóc."

Đường Đường gắt gáo ôm lấy tiểu gia hỏa, nhất thời nước mắt không ngừng được, cô thật sự nghĩ rằng mình đã để lạc mất thằng bé, nếu như bị bắt cóc thì sao đây, cô lấy cái chết cũng không bù đắp được.

Thấy Đường Đường khóc không ngừng, vành mắt Quý Tiểu Trạc cũng đỏ theo, suy nghĩ, học theo dáng vẻ ngày thường Đường Đường dỗ bé, duỗi cánh tay nhỏ vỗ lưng Đường Đường, "Mẹ, bảo bảo sai rồi, mẹ tha thứ cho con đi, đừng khóc nữa nha."

Đường Đường lấy tay lau nước mắt, cũng lao nước mắt cho thằng bé, hỏi: "Rốt cuộc con đi đâu vậy, tại sao đi xa vậy không nói với mẹ?"

Quý Tiểu Trạc lập tức cúi đầu không dám nhìn cô, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, chột dạ nói: "Không có gì, chỉ là qua bên kia chơi." Nhóc đã đáp ứng với ông nội không nói, nếu không ba sẽ tức giận.

Đường Đường cảm thấy thằng bé không nói thật, nhưng nếu đã không muốn nói cô cũng không miễn cưỡng, kéo tay nhỏ của bé: "Lần sau không thể không nói với mẹ mà chạy đi có biết không? Như vậy mẹ sẽ lo lắng."

Quý Tiểu Trạc gật đầu, lại phát hiện đầu gối bên phải của Đường Đường bị rách da, còn đang chảy máu, lập tức kinh hoảng trừng đôi mắt lớn chỉ vào miệng vết thương nói: "Mẹ ơi, chân của mẹ chảy máu."

Đường Đường không để ý xua tay, "Mẹ không sao, không cẩn thận bị té thôi, tí nữa về nhà bôi thuốc là được."

"Có phải mẹ đi tìm con nên mới bị ngã không?" Khuôn mặt nhỏ của Quý Tiểu Trạc không tự chủ nhíu lại, muốn đưa tay chạm vào vết thương của Đường Đường nhưng không dám, "Mẹ..."

"Không phải, là mẹ đi không vững, mẹ không sao, chúng ta về nhà thôi." Xảy ra chuyện như vậy, Đường Đường cũng không dám để cậu nhóc chơi tiếp, lập tức mang về nhà.

Trong lòng Quý Tiểu Trạc buồn bã, do mình mà mẹ mới bị thương còn khiến mẹ lo lắng như vậy, tận mắt thấy Đường Đường xử lý vết thương mới yên tâm, sau khi Đường Đường đi nấu ăn cậu nhóc cầm lấy máy tính bảng trồn ở trong phòng nhắn cho Quý Yến, "Ba ba, hôm nay con làm sai một chuyện, con làm cho mẹ khóc, còn bị chảy máu nữa, con không có cố ý."

Sau khi nói xong, cậu nhóc ôm đầu của mình chôn ở trên giường không nhúc nhích, như một chú heo con chán nản.

**

Buổi tối, Quý Yến thấy tin nhắn của tên nhóc, nghe thấy giọng nói không vui của cậu có chút lo lắng, lập tức gọi video, bên kia rất nhanh tiếp nhận, toàn thân cậu nhóc chỉ mặc quần lót nhỏ, lộ ra nửa người trên mập mạp, hai chân béo ngời ở trên giường, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.

"Hôm nay làm sao vậy? Con làm sai chuyện gì?" Quý Yến mở miệng hỏi.

Quý Tiểu Trạc nâng tay nhỏ lên chống cằm, thở dài, nghĩ sẽ nói với ba ba sự thật, nhưng nhớ đến mình đã đồng ý với ông Thái, nên không kể chuyện đó: "Hôm nay mẹ mang con xuống lầu chơi, con chạy đi xa, dọa mẹ khóc, chân cũng bị ngã chảy máu."

"Tại sao con đi xa lại không nói với mẹ?"

Quý Tiểu Trạc cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Chính là.... Chính là muốn đi chơi."

Quý Yến trầm mặc một lát, trong lòng cũng đã biết, nhưng cũng không hỏi đến cùng, chỉ nói: "Lần sau muốn đi đâu phải nói với người lớn, không thể chạy xa như vậy, nếu như gặp phải bọn bắt cóc thì làm sao đây? Đã biết chưa?"

Thấy tên nhóc cũng biết sai rồi, Quý Yến không nói nữa, kêu thằng bé lên giường ngủ rồi cúp máy, chẳng qua bây giờ trong đầu có anh có rất nhiều suy nghĩ. Cô sẽ vì Tiểu Trạc mà bị thương sao, còn khóc nữa? Có thể diễn đến mức này sao? Hay là do mất trí nhớ nên tính cách thay đổi?

Xem ra anh phải về nhà để xem như thế nào.

Trong lúc Quý Yến tự hỏi, thì Quý Tiểu Trạc cũng vậy, cánh tay béo đặt trên đầu gối, hai chân bắt chéo suy nghĩ chuyện lúc sáng.

Nhóc cảm thấy mẹ đã thay đổi, trước kia mẹ không chú ý đến cậu, còn hay mắng chửi cậu, bây giờ mẹ rất dịu dàng, cười với cậu, còn nấu ăn cho cậu ăn, kêu cậu là tâm can bảo bối, còn khóc khi không thấy cậu đâu.

Bây giờ mẹ rất yêu nhóc nha.

Cậu có nên tha thứ cho mẹ một lần không, cho mẹ một cơ hội?

Quý Tiểu Trạc nhăn mày tự hỏi, cuối cùng thở dài, quyết định tha thứ cho mẹ một lần, ba nói đàn ông thì phải rộng lượng.

Rốt cuộc cũng bỏ được cục đá lớn trong lòng xuống, khóe miệng Quý Tiểu Trạc cong lên, chân cũng vui sướng nhảy nhót, ở trên giường lăn lăn và cái mới đi ngủ.

**

Đường Đường cảm thấy cậu nhóc sau một đêm đã thay đổi, trước đây thấy cô sẽ hếch đầu lên, còn giả bộ hầm hừ không kiên nhẫn, nhưng buổi sáng hôm nay lại không từ chối cô gắp đồ ăn cho ăn, lúc đi học còn chủ động nắm lấy tay cô, dặn dò cô cẩn thận té ngã.

Đường Đường kinh ngạc nhìn thằng bé, không rõ cậu nhóc bị làm sao đây.

"Bảo bảo, con làm sao vậy? Không tức giận với mẹ sao?"

Cậu nhóc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố với cô: "Con quyết định sẽ tha thứ cho mẹ một lần, lần sau mẹ không được tái phạm nữa."

Đường Đường ngạc nhiên, giữ lấy khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc xác nhận, "Bảo bảo, con nói thật sao? Con sẽ tha thứ cho mẹ hả?"

Cậu nhóc giả bộ nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."

Đường Đường nhịn không được cười rộ lên, hôn lên má thằng bé hai cái, "Cảm ơn bảo bảo, con thật tốt."

Khóe miệng cậu nhóc cong lên, "Ai da" một tiếng, làm bộ không để ý mà nói: "Bởi vì con là đàn ông, nên rất rộng lượng."

Đường Đường bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu chọc cười, gật đầu, "Ừ, bảo bảo rất rộng lượng, mẹ rất yêu con."

Hai tai cậu bé đỏ ửng, ngượng ngùng, nhìn thấy xung quanh không có ai, nhanh chóng nhón chân lên hôn lên má Đường Đường một cái, nhỏ giọng nói: "Con cũng yêu mẹ lâu rồi."

Nói xong hình như là xấu hổ, chân nhỏ lập tức chạy đi trước.

Trong lòng Đường Đường đều bị sự đáng yêu của cậu làm cho sắp xỉu, sao lại có đứa con dễ thương như vậy.

Vì chúc mừng mẹ con đã chính thức hòa giải, Đường Đường quyết định hôm nay sẽ làm một bữa tiệc lớn, đem tất cả nguyên liệu trong tủ lạnh ra nấu, nào là rau câu, nem chua, gà Cung Bảo (*), canh đậu phụ còn có cánh gà chiên coca mà tiểu gia hỏa thích ăn nhất, mấy món này cô đều học trên TV mà nấu ra, đây đều là những món mới cô yêu thích.

(*) Gà Cung Bảo:

chapter content


"Whoaaa" Cậu nhóc thấy nhiều đồ ăn như vậy, hái mắt nhìn thẳng, "Mẹ ơi, hôm nay là ngày gì sao?" Chỉ có ngày lễ mới nấu ăn nhiều như vậy.

Đường Đường gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay là mọt ngày đặc biệt, nên chúng ta phải chúc mừng."

"Là ngày gì ạ?" Cậu nhóc cố gắng sử dụng hết bộ não của mình để nhớ, nhưng cũng không nghĩ ra được."

Đường Đường sờ đầu nhỏ của cậu, "Hôm nay là ngày bảo bảo tha thứ cho mẹ, mẹ rất vui, cho nên muốn chúc mừng nha."

Quý Tiểu Trạc sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được "Ha ha ha" nở nụ cười, cười đến thịt trên mặt đều rung rung.

Hôm nay là lần đầu tiền Đường Đường thấy thằng bé cười tươi đến như vậy, bây giờ nhóc mới giống một đứa trẻ, lúc trước đều bắt chước dáng vẻ của người lớn, đó là bản thân hình thành một cách bảo vệ, Đường Đường có thể hiểu được cảm giác này, bởi vì trước đây cô cũng như vậy, trước mặt người khác đều là dáng vẻ buồn bã không nói lời nào, không biết nói cái gì cũng sợ mình sẽ nói sai, chỉ ở trước mặt bà vú cô mới có thể làm nũng cười to, là chính bản thân mình.

Cho nên Đường Đường rất đau lòng cho Quý Tiểu Trạc, chỉ mới là đứa trẻ chưa 4 tuổi, không nên có dáng vẻ này.

Hiện tại cậu nhóc nguyện ý ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt chân thật của mình, lòng của cô cũng nhẹ hơn.

Đường Đường gắp cho thằng bé một cái cánh gà, "Có muốn mẹ đút cho con không?" Cậu nhóc vẫn dùng đũa chưa tốt, chỉ có thể dùng muỗng, nhưng nếu lấy muốn gắp cánh gà hơi không tiện.

Quý Tiểu Trạc lắc đầu, cố gắng dùng muỗng gắp miếng gà, "Con có thể ăn được, con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi."

Đường Đường: ".....Được rồi, con không phải là đứa trẻ ba tuổi." Con là đứa nhóc 3 tuổi rưỡi.

Lúc hai mẹ con chuẩn bị ăn, bên ngoài truyền đến âm thanh chìa khóa mở cửa, hai người sửng sốt, đồng thời nhìn về phía cửa.

Giây tiếp theo, một người đàn ông mặc quân trang, khuôn mặt nghiêm nghị xuất hiện ở cửa.

Hết chương 10.
Nhấn Mở Bình Luận