Chương 1364:
“Chị dâu, ở trước mặt em chị cũng không cần giả vờ, em học y, năm đó ở trong bệnh viện em tình cờ thấy được mẹ Liễu Anh Lạc, người mẹ kia vẫn luôn bị Liễu gia của chị giam cầm để thao túng Liễu Anh Lạc, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Lúc đó em ở bên ngoài nghe được chị và bố chị nói chuyện, chị nói chị không cam lòng, dựa vào cái gì Liễu Anh Lạc một đứa con hoang do tiện nhân sinh ra lại được anh em coi trọng, được gả vào Lục gia làm thiếu phu nhân, chị cũng mến mộ anh em, chị muốn thay Liễu Anh Lạc gả vào, cho nên bố con chị hợp mưu bắt cóc Tô Thành ném vào trong khoang thuyền, sau đó hẹn Liễu Anh Lạc đi qua, ở trước mặt anh em tạo ra màn kịch bỏ trồn.”
Những lời này hạ xuống, Liễu Chiêu Đệ sợ đến hồn phi phách tán, bà ta lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Lục Nhân Nhân trước mắt, bà ta phát hiện bà ta chưa từng hiểu Lục Nhân Nhân.
Bà ta cho rằng Lục Nhân Nhân chính là một thiên kim đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, dễ lừa, dễ lợi dụng, thế nhưng bà ta quên mát, Lục Nhân Nhân cũng là người Lục gia!
Người Lục gia không có một ai dễ gạt gẫm!
Muốn hồ lộng, cũng là bọn ông người Lục gia hồ lộng người khác.
Thì ra, Lục Nhân Nhân cái gì cũng biết!
Chỉ là, bà không nói ra.
*Nhân Nhân, em…” Liễu Chiêu Đệ sợ hãi nhìn Lục Nhân Nhân, nếu như Lục Nhân Nhân nói chuyện này cho Lục Tư Tước làm sao bây giờ, vậy bà ta còn có toàn bộ Liễu gia nhất định phải chết, hơn nữa còn là chết không có chỗ chôn.
“Chị dâu, chị yên tâm đi, chuyện này trước đây em không nói cho anh em biết, về sau cũng sẽ không nói, bởi vì Liễu Anh Lạc cô ta không xứng, cô ta không xứng đáng được anh em yêu!”
“Nhưng, nhiều năm như vậy em vẫn mắt nhắm mắt mở: với chị dâu, phần lớn nguyên nhân là nễể mặt Tử Tiễn, em rất thích đứa cháu Tử Tiễn này, đây là cống hiến lớn nhất của chị dâu cho Lục gia chúng em, nên nể mặt Tử Tiễn, em cũng sẽ bảo vệ chị, bảo vệ nhà mẹ chị, chỉ cần sau này chị dâu yên lặng đừng làm gì là được.”
Lục Nhân Nhân thật sự rất thương đứa cháu Lục Tử Tiễn này, Lục Tử Tiễn từ nhỏ liền đã không thân thiết với Liễu Chiêu Đệ, Lục Tư Tước đại khái bởi vì Liễu Chiêu Đệ nên đối với đứa con trai Lục Tử Tiễn này cũng hết sức đạm mạc xa cách, nên Lục Tử Tiễn chỉ thân thiết với mỗi người bác là bà.
Trong một đoạn thời gian rất dài, bi thương trong lòng Lục Nhân Nhân khó có thể trút ra, đều là Lục Tử Tiễn ở bên cạnh bà.
Lục Nhân Nhân còn nhớ rõ có một lần, bà ban đêm lại thấy ác mộng, nằm mơ thấy đứa con trai đã chết đi của mình, bà từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, một thân mò hôi lạnh, bốn phía tối như mực, mà bà lẻ loi một mình, bi thương thống khổ như sóng trào nháy mắt nhắn chìm bà, bà ngồi ở trên giường ôm chính mình đau đớn khóc thành tiêng.
Lúc này cửa phòng “két” một tiếng bị đầy ra, lúc đó Lục Tử Tiễn còn rất nhỏ chạy tới, leo lên giường bà, dùng tay nhỏ bé ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, giọng nói non nớt cất lên: “Bác ơi sao bác lại khóc, bác có phải bị thương ở đâu hay không, Tử Tiễn thổi thổi cho bác nha, bác sẽ không đau đớn nữa đâu…”
Lục Tử Tiễn nho nhỏ thổi cho bà, trong màn đêm giá lạnh cho bà sự ấm áp và bầu bạn mà bà cần nhát.
Từ đó về sau rất nhiều năm, Lục Nhân Nhân đi đâu đều sẽ mang theo Lục Tử Tiễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!