Chương 2462:
Bò Cạp nhàn nhã thích ý nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay: “Đây là những samurai Nhật Bản mà tao thuê với mức giá đắt đỏ đấy, đặc biệt giỏi dùng kiếm, HAMIS G Huyêt Ưng không phải rât lợi hại sao, tao xem hắn tay không làm sao thắng được?”
Kẻ điên này!
Cho dù thân thủ Diệp Minh tốt, một chọi mười, chọi hai mươi, chọi ba mươi, hay là đao quang kiếm ảnh, anh cũng chỉ là thân thể làm bằng máu thịt.
“Tên điên này!”
Hà Băng muốn đứng dậy, thế nhưng trên người cô càng ngày càng mềm.
Lúc này Bò Cạp bắm nút một cái, màn hình LCD bên kia của Diệp Minh cũng sáng lên.
Bên kia, Diệp Minh nhắc lên mí mắt nhìn vê phía LCD, Bò Cạp trong màn ảnh cười nói: “Huyết Ưng, đã lâu không gặp, ba năm nay tao vẫn luôn tìm mày, muốn báo thù con mắt này, không nghĩ tới mày lại tự đưa mình tới cửa, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Diệp Minh nhàn nhạt liếc Bò Cạp, sau đó ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng, không dời đi nữa.
Ánh mắt anh vừa sâu vừa trầm: “Vẫn khỏe chứ?”
Bốn mắt nhìn nhau, tuy là cách màn hình, thế nhưng Hà Băng đã tại ở trong đồng tử anh thấy được cái bóng của mình, cô câu khóe môi, đáp ba chữ: “Rất khỏe mạnh.”
Diệp Minh nhướng mày kiêm anh khí, đuôi lông mày hẹp dài nhộn nhạo ý dịu dàng.
“Được rồi Huyết Ưng, đừng liếc mắt đưa tình nữa, ba mươi thằng samurai này là tao vì mày chuẩn bị, qua cửa ải này trước đi rồi lại nói.”
Diệp Minh nhìn về phía Bò Cạp: “Mày đánh cô ấy rồi?”
Dấu bàn tay trên khuôn mặt nhỏ Hà Băng vô cùng rõ, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra.
“Đúng, thì sao?” Bò Cạp phách lối nói.
Diệp Minh chậm rãi nhếch môi, sau đó giơ tay lên vứt mũ lưỡi trai trên đầu sang một bên, anh thờ ơ cuộn ông tay áo sơ mi đen của mình lên: “Mày đợi đấy, tao lo liệu xong đám người này liền tới xử mày.”
Nói rồi, thân thể cao lớn của anh liền lấy tốc độ nhanh như tia chớp tiến vào trong mảnh đao quang kiếm ảnh ấy.
Cả trái tim Hà Băng đều nhắc lên, bên kia màn hình cả đoàn samurai chiến đấu, Diệp Minh chỉ là một người, nhưng anh xuất thủ nhanh chuẩn ngoan, tay không đoạt lấy kiếm một võ sĩ, nhẹ nhàng cứa một cái, máu đỏ bốn phía cọ sáng mặt kiếm.
Anh ở giữa đám người dùng kiếm chuyên nghiệp đó lại giống như con báo săn ưu nhã ung dung, tựa như vua bách thú hung tàn, giết đỏ cả mắt, từ từ khiên cả đoàn samuai Nhật Bản sợ hãi kinh hoàng.
Hà Băng trong lòng cuộn trào từng ngọn sóng mãnh liệt, cô nghĩ, mỗi cô bé trong lòng đều có một vị anh hùng, đều cất giấu một tình cảm ngưỡng mộ vị anh hùng đó, đối với cô, Diệp Minh chính là anh hùng của cô.
Anh sắp thắng rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!