Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưng chiều cô vợ trời ban - Lưu Ly Tuyết Tuyết

Chương 1559:

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần không có bắt kỳ cảm xúc sóng lớn nào, anh chỉ dùng đầu lưỡi đỉnh lên gò má phải bị đánh, sau đó chậm rãi xoay khuôn mặt lại, anh nhìn Cố Hiền, mẹ anh bây giờ là bộ dáng gì, còn chẳng phải do người bố này anh một tay tạo ra sao?

 

Người Cố gia, đều điên hết.

 

Không có một kẻ bình thường.

 

Có Dạ Cần nhún vai, trong chất giọng trầm thấp tràn ra một vài ý cười ngả ngớn: “Nếu hiện tại đã vạch mặt rồi, vậy cũng không còn gì để nói.”

 

Nói xong Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, đi tới bên người Cố Hiền, thấp giọng nói: “Thu hồi cái điệu bộ kia làm người ta nôn mửa kia của ông đi, ông có tâm tư gì với Diệp Linh, tôi so với bất luận kẻ nào biết rõ hơn cả, đừng động vào cô ấy, bằng không… ông sẽ đích thân phá hủy toàn bộ Cố gia.”

 

Con ngươi Cố Hiền co rụt lại, gã khiếp sợ nhìn Cố Dạ Cẳẩn lúc này đứng ở trước mặt gã, anh… anh dám… uy hiếp gã?

 

Có Hiền lúc này mới ý thức được thằng con trai mình vẫn luôn không ưa chẳng biết lúc nào ở góc tối đã lặng yên lớn lên, trưởng thành… thành dáng vẻ gã sợ hãi.

 

Cố Hiền nhớ lại một việc, hơn mười năm trước, Diệp Linh được nhận vào Cố gia, một ngày lại một ngày nẫy nở, dù cho còn chưa trổ mã thành kiều diễm ướt át như bây giờ’ vậy, nhưng cô như nụ hoa trong veo dưới nước, đặt ở trước mắt cũng làm người ta rất muốn hái cô xuống.

 

Có một buổi tối nọ, Diệp Linh đang tắm, vợ gã không ở đó, vì vậy gã đuổi tất cả người làm nữ đi, vào phòng Diệp Linh.

 

Gã len lén đầy ra cửa phòng tắm, nhìn vào bên trong…

 

Gã còn chưa kịp thấy gì, bên tai liền vang lên tiếng đập cửa “ầm ầm”, tiếng đập mạnh mẽ, gã bèn quay đầu, liền ở cạnh cửa thấy được Cố Dạ Cần.

 

Lúc đó Cố Dạ Cẩn cứ như vậy đứng ở cạnh cửa, con ngươi đen thanh bần lằng lặng mà u sâm nhìn gã, phảng phất rơi vào đáy mắt của anh, khiến nội tâm dơ bản và trò hề của gã nhìn không xót chút gì.

 

Gã nhanh chóng rời đi, Có Dạ Cẩn cũng không nói với bất cứ người nào chuyện này, hai bố con dường như đã quên sạch chuyện hôm đó rồi.

 

 

“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng Chu Khải đi tới, đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.

 

Có Dạ Cần không vươn tay nhận, anh đối với cái tát trên mặt này không thèm để ý chút nào, nhưng anh trầm giọng nói: “Phái người theo dõi gắt gao Có Hiền.”

 

Chu Khải khẽ gật đầu, anh ta nhớ tới ban nãy Cố Hiền nói dốc không biết ngượng muốn cho chủ tịch nhà mình hai bàn tay trắng, đã cảm thấy đây là chuyện cười lớn nhất anh ta từng nghe được.

 

“Chủ tịch, tôi thấy bố ngài sẽ không dễ dàng buông tay Diệp tiểu thư, không bằng nói tâm tư của bồ ngài cho Diệp tiểu thư, để Diệp tiểu thư tự mình đề phòng trước.”

 

Cố Dạ Cẩn khẽ nhắm mắt: “Không cần, đừng để chuyện này làm bắn lỗ tai của cô ấy.”

Nhấn Mở Bình Luận