Chương 1718:
Trần Viên Viên đột nhiên mở to hai mắt, cô ta biết mà… cô ta biết là Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã ngủ với nhau rồi!
Lúc này ánh mắt Diệp Linh dời xuống, rơi vào trên tay cô ta: “Trong tay mày đang cầm cái gì thế?”
Trần Viên Viên hoàng hốt, nhanh chóng che lấp nói: “Không có… không có gì…”
Vừa rồi cô ta chẳng qua là nóng đầu cầm dao, hiện tại cô ta đã thanh tỉnh, đả thương người là phạm pháp, cô ta cũng không muốn bỏ tù mình.
Trên gương mặt tinh xảo của Diệp Linh toàn bộ lạnh xuống, bởi vì cô đã nhìn ra là dao.
Kỳ thực cô chưa từng có xem Trần Viên Viên trong mắt, dưới cái nhìn của cô, Trần Viên Viên chính là một con châu chấu nhảy ở trước mặt, nhưng bây giờ con châu chấu này lại dám nỗi lên sát ý Với cô.
Diệp Linh ngắng đầu, rất nhanh đã thấy được ở phía trước một thân ảnh anh tuần như ngọc, Có Dạ Cần tới.
Diệp Linh giơ tay lên dịch một lọn mái tóc bên quai hàm đến sau tai, cô dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói với Trần Viên Viên: “Mày nói… Cố ì Dạ Cân đên tột cùng có yêu tao hay không?”
“Cái gì?” Trần Viên Viên đờ người.
Diệp Linh câu môi, đột nhiên nở nụ cười: “Thử một lần liền biết anh ấy có yêu ta hay không thôi.”
Trần Viên Viên có một dự cảm vô cùng xấu, cô ta cảm giác Diệp Linh muốn làm chuyện gì đó, cô ta muốn bỏ chạy.
Thế nhưng một giây kế tiếp Diệp Linh trực tiếp nắm tay cô ta, con dao giấu ở trong ống tay áo cô ta rất nhanh rạch lên ngón tay của Diệp Linh, máu chảy ra.
Diệp Linh cho tới bây giờ không phải một người hiền lành, từ giây phút cô nhìn thấy trong ống tay áo Trần Viên Viên giấu một con dao trở đi, cô cũng biết Trần Viên Viên không giữ được rồi.
Cho nên cô kéo tay Trần Viên Viên, trực tiếp vạch lên tay mình.
Máu chảy ra, Trần Viên Viên cả kinh, dao trong tay “leng keng” một tiếng rơi trên mặt đất, cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Linh: “Mày…”
Còn chưa kịp phát ra tiếng hoàn chỉnh, đột nhiên có một bàn tay rõ ràng khớp xương vươn qua đây, cầm tay Diệp Linh.
j “
Trân Viên Viên ngâng đâu, khuôn mặt tuấn mỹ kia Cố Dạ Cần đã phóng đại trong tầm mắt cô ta.
Cố Dạ Cẩn tới.
Hai mắt Trần Viên Viên sáng ngời: “Cố tổng, anh tới đúng lúc lắm, Diệp Linh nó…”
Trần Viên Viên vẫn chưa nói hết, một giây kế tiếp đã có một cơn gió bén nhọn tập kích tới, sau đó một bàn tay nặng nề rơi trên mặt cô ta.
Bốp.
Tiếng tát thanh thúy mà hung ác vang lên, Trần Viên Viên trực tiếp bị tát ngã sõng soài trên đất.
Trong miệng ngai ngái, máu chảy ra từ khóe môi, cô ta cảm giác răng mình cũng lung lay theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!