Chương 1969:
Diệp Linh nhìn anh ta: “Anh sao vậy, sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?”
Phạm Tư Minh cười gượng vài tiếng, ánh mắt có chút né tránh: “Linh Linh, mặt của em… bị một vài vết thương nhỏ, bây giờ còn đang băng lại, đừng dùng tay đụng, sẽ… sẽ nhiễm trùng đó…”
“Ra vậy…” Diệp Linh câu môi: “Vậy anh cầm gương đến cho em xem, hình như ở trong phòng bệnh không tìm được gương.”
Chắc chắn không tìm được, bởi vì trong phòng bệnh cái gì có thể phản quang đều bị cằm đi.
“Ha ha Linh Linh, chúng ta trước an tâm, có… Có bác sĩ Hạ ở, ngươi thì sợ gì?” Phạm Tư Minh cười nói.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, Hạ Tịch Quán tới.
Phạm Tư Minh lúc này mới thở dài một hơi: “Bác sĩ Hạ, cô đã đến rồi, Linh Linh mới vừa rồi còn hỏi vét thương trên mặt em ấy.”
Hạ Tịch Quán đi tới, kiểm tra cơ thể cho Diệp Linh một chút: “Linh Linh, lúc gặp tai nạn xe má phải của cậu bị mảnh kính vỡ quẹt bị thương rồi, vết thương này khá sâu, khả năng phải cần một khoảng thời gian để chữa trị, đến lúc đó mới có thể xác định là có lưu sẹo hay không.”
“Song Linh Linh cậu yên tâm, hiện tại y học phát triển như thế, cho dù má phải của cậu lưu sẹo rồi, tớ cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu chữa khỏi, vẻ đẹp của cậu cứ giao cho tớ.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán mở ra bình giữ ấm, đưa muỗng nhỏ cho Diệp Linh: “Song trước đó, trước hết cậu phải dưỡng tốt cơ thể mình đã, nào, ăn chút canh.”
Diệp Linh thuận theo gật đầu, nhận lấy muỗng nhỏ, bắt đầu ăn canh.
Thê nhưng lúc canh gà đưa tới bên môi, Diệp Linh đột nhiên chau mày, bởi vì cô ngửi được mùi dầu mỡ trong canh gà, cái mùi này khiến cô hơi buồn nôn.
Diệp Linh buông muỗng xuống.
“Linh Linh, cậu làm sao vậy, không đói bụng sao?” Hạ Tịch Quán dịu dàng hỏi.
“Ừm, tớ muốn… ăn chút cháo thanh đạm, có thể chứ?”
“Có thể! Đương nhiên có thể! Anh hiện tại đi về bảo người làm nữ làm, Linh Linh em chờ anh!” Phạm Tư Minh như một làn khói chạy về nhà.
Hạ Tịch Quán cất lại bình giữ ấm: “Linh Linh, tớ thây vị Phạm công tử này đôi với cậu vô cùng tốt.”
“Tớ và anh ấy chỉ có thể là bạn thôi, những thứ khác, tớ không thể cho anh ấy hy vọng.”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừm… Cố tổng chắc rất nhanh sẽ tỉnh, Linh Linh, cậu mau đến thăm anh đi?”
Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ.
“Tớ đã xem thương thế của Cố tổng, Linh Linh cậu hạ thủ thật ác độc, tớ không nắm chắc nửa đời sau anh ta có thể tìm về được tính phúc không đó.”
Diệp Linh không nói gì, chỉ thản nhiên: “Quán Quán, tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
“Được.” Hạ Tịch Quán tự tay đắp chăn cho Diệp Linh xong, sau đó rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!