CHƯƠNG 332: NÀNG NHỚ ĐƯỢC ĐIỀU GÌ?
Trác Lỗi gật đầu, hắn đương nhiên biết, ngay cả tên của người kia cũng rất cổ quái, tự nhiên có chút quái gở, chỉ cần biết hành tung, hắn tự nhiên có cách khiến người kia chữa bệnh.
Con đường này, hắn vất vả nhưng vẫn kiên trì, sau một thời gian dài thì con đường ngày hôm nay càng ngày càng dễ đi hơn, mọi thứ đều sẽ tốt lên, lần trước Hoàng thượng đến biên cảnh, hắn cũng không biết chuyện gì có thể khiến Hoàng thưởng làm to chuyện như vậy, xem ra hắn có trò chơi để xem rồi.
Mùa đông, không khí rất lạnh, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, một chút cũng không cảm giác cái lạnh giá của mùa đông, tốc độ như nhanh quá, chớp mắt đã không thấy vết tích, dường như mọi thứ chỉ là gió thổi qua.
người kia trốn trong chiếc xe ngựa hay ra vào Vệ phủ nên đã vào được trong sân mà không có kimh động đến ai, rất nhanh người kia bèn dừng ở căn phòng giấu đầy bí mất đó.
Ánh mắt của hắn luôn dừng ở cánh cửa đang khóa kia, hồi lâu yên lặng nghe âm thanh bên trong truyền ra, trong sắc đêm không nhìn ra tất cả cảm xúc của hắn. Có điều bàn tay hơi siết lại đó có thể nhìn ra cảm xúc lúc này của hắn.
“Như thế nào?” Như Ý day day cái đầu đau nhức, mấy ngày nay bận bịu với chuyện kinh doanh, quả thực có chút to gan, không ngờ đối phương lại có thủ bút lớn như vậy, không có ý giảm đi, thậm chí còn có xu hướng tăng lên, Như Ý bây giờ nhất định phải mở rộng kinh doanh của mình ra nữa thì mới có thể đối phó được, cô mới phát hiện Vệ phủ dường như là một miệng thịt cừu béo bở, nếu không sao bị nhiều người nhằm vào như vậy, đầu tiên là người được gọi là Thác Bạc đó, mà bây giờ không biết đó là ai.
Nghĩ đến điểm này, Như Ý lại nhớ đến căn phòng thần bí của Vệ phủ, nếu như ông ta là con cừu béo, vậy thì người khác nhìn vào sẽ là đồ ở đâu, có nhiều bên cạnh rốt cuộc nhốt ai?
“Dì Phùng, ngươi không tra ra gì sao?” Như Ý nhìn sang dì Phừng, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, cô bây giờ cần nhất đáp án để làm rõ những mơ hồ trong lòng cô.
Thần sắc của Dì Phùng có chút ngưng trọng nhưng cũng không nói ra những lời khiến Như Ý cảm thấy quá thất vọng: “Thuộc hạ cuối cùng tra được, người kia gần đây xuất hiện trong tay một thương nhân của biên cảnh này, người kia hình như đến từ kinh thành, có điều những điều khác thuộc hạ tạm thời chưa điều tra được, vẫn mong chủ tử bớt giận!” Dì Phùng quỳ xuống đất.
Như Ý mau chóng đỡ dì Phùng dậy, không biết tại sao, cô không thích quỳ, ban đầu nếu không phải vì hoàn cảnh ép buộc chứ thật ra cô cũng không nguyện ý, cảm giác đó khiến cô khó chịu.
“Dì Phùng, vất vả cho ngươi rồi, tiếp tục điều tra, có thể tra được đến đâu thì tra đến đó, chuyện khác ta sẽ xử lý!” Như Ý khi nói lời này thật ra có áp lực rất lớn, cảm giác bây giờ chính là người khác biết mình, bản thân lại không rõ người khác, người như thế này bây giờ vậy mà còn không phân rõ đâu là địch đâu là bạn.
Dì Phùng hiểu rõ, gật đầu nhận lệnh rồi lui xuống.
Như Ý lần này rất nhanh đứng dậy, không có nửa điểm chậm trễ, trực tiếp bước vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó dùng khinh công bay đi.
Như Ý lúc này ra ngoài, phi thân trực tiếp nhảy vào Vệ phủ, mục đích chính là căn phòng đó.
Có điều, hôm nay hình như có chút náo nhiệt, chỗ này không phải chỉ có một người, còn có một người khác nữa.
người kia lặng lẽ chú ý động tĩnh bên trong.
Như Ý hơi cau mày, cũng yên lặng đứng cạnh người kia, người kia quay ra nhìn Như Ý, hai người dường như cũng lười, họ nhìn nhau mà sau đó chỉ gật gầu, tiếp tục xem động tĩnh ở bên trong.
Nhưng Như Ý vẫn cảm nhận được ánh mắt của người kia đang nhìn mình, nói không rõ được cảm giác này, có chút kinh ngạc, hưng phấn lại có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy hai người xách theo một chiếc hòm lớn, thấy dáng vẻ của hai người, chiếc hòm đó nhất định sẽ rất nặng.
Như Ý quay sang nhìn người bên cạnh, lại vô tình phát hiện người kia đang nhìn cô.
Sau đó Vệ quốc công cùng một người mặc quần áo quan phủ bước vào, đi theo hai người trước mặt đến nội viện.
“Điểm này, ngươi yên tâm, không có sơ hở gì, chỉ cần ngươi đứng về phía bản hầu, ngươi nhìn thấy những thứ này chưa?” Vệ quốc công mặt mày nịnh hót còn kèm theo ý cười khiến Như Ý thấy có chút buồn nôn.
người kia nghe thấy lời của Vệ quốc công thì gật đầu liên tục, cười không ngậm được mồm: “Đương nhiên đương nhiên! Hoàng đế này ngang ngược hỷ lộ vô thường, không thể so sánh được với Vệ quốc công!”
Như Ý nghe thấy điều đó, trong lòng hơi căng thẳng một chút, hiển nhiên Vệ quốc công có ý tạo phản, chẳng trách ông ta lại coi trọng mấy chuyện kinh doanh của cô thì là vì nhìn trúng tiền tài của cô, thì ra đằng sau còn có một hệ thống lớn hơn nữa.
Như Ý biết, hai ngươi đó muốn mở cửa ngầm ra, cô rất muốn chú ý biểu tình của người bên cạnh, cũng không biết người này là lần đầu tiên đến Vệ phủ hay là cũng trốn vào mấy cái xe hay ra vào đây.
Vệ quốc công nhìn xung quanh, sau đó quả thực không có bất kỳ nguy hiểm, lúc này thận trọng đi đến hòn giả sơn đó.
Tất cả mọi người không có chú ý, động tác cũng không biết nhanh bao nhiêu, cửa hàng này cũng bị đánh thuê à.
Như Ý mỉm cười khi thấy người kia có thần sắc rất kỳ dị, xem ra là lần đầu tiên đến nên nàng sẽ phải thăm dò.
Phải biết bây giờ người quan tâm đến Vệ quốc công, cô cũng không bỏ qua, cô ngược lại muốn xem xem là ai đang đấu với việc kinh doanh của cô, mà người tranh luận kia, sau đó đưa ra các mục đích.
Vệ quốc công mắng hai người kia, yêu cầu hai người động tác không được chậm trễ, sau đó rồi mỉm cười, kéo người quan viên ở bên cạnh đi vào.
người kia muốn đi theo nhưng bị tay của Như Ý ngăn lại, có điều Như Ý cảm thấy kỳ lạ là một người bình thường đối với sự cản trở của người xa lạ tóm lại sẽ có chút tức giận, tại sao trong mắt của hắn chỉ có nghi hoặc, hắn chắc chắn bản thân sẽ không hại hắn ta.
người kia nhìn thấy sự nghi hoặc của Như Ý, một biểu tình thừa thãi cũng không có, Như Ý đã kéo người khác, cũng không thể cái gì cũng không nói, tuy trông người này rất dễ nói chuyện, trên giang hồ có rất nhiều quái nhân, đặc biệt càng là cao thủ là càng có thể là quái nhân.
Như Ý lắc lắc đầu, giống như thắc nhở người kia không được, người kia rất hiểu ý của Như Ý, rất nghe lời, xoay người chuẩn bị rời đi, có điều ý đồ của Như Ý không phải để hắn dễ dàng rời đi như vậy.
Cô dùng cơ thể chắn đường đi của người kia.
Người đàn ông đeo mặt nạ có hơi bất ngờ, muốn tránh né sự ngăn cản của Như Ý thì vẫn bị Như Ý cản lại.
người kia thấy sự cố chấp của Như Ý, cuối cùng không nhường nữa, mà đứng đón lấy sự cản trở của Như Ý.
Như Ý không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, chiêu đó một chút cũng không hàm hồ.
Như Ý biết Vệ phủ không phải cái vỏ rỗng, bên trong được canh phòng cẩn mật, nếu như ở đây đánh nhau, sợ là đến khi đó hai người ai cũng không chạy được.
Cuối cùng Như Ý cũng buông tay, người kia hơi ngây ra sau đó rất nhanh phản ứng trở lại, phi thân ra ngoài Vệ phủ.
Như Ý khẽ cười, rồi cũng đi theo, có điều Như Ý dường như đánh giá bản lĩnh của người kia quá thấp rồi, chiêu thức rất kỳ quái, ngay cả khinh công cũng không phải loại bình thường.
Ra khỏi Vệ phủ, coi như đã an toàn, Như Ý nhảy ra ngăn cản người kia lại.
“Chờ đã, ta không phải có ý muốn đánh nhau với ngươi, ta muốn biết ngươi là ai?” Như Ý nói ra lời này quả thực là làm khó người ta, có điều cách nhanh nhất duy nhất mà cô nghĩ ra cũng chỉ có cách này.
người kia sững người, rồi lắc đầu, sau đó muốn rời đi. Nhưng lần này Như Ý đương nhiên sẽ không nhường nữa, hai người ở trên không trung đánh nhau.
Như Ý mặc dù đã từng tiếp chiêu của đối phương những cô vẫn có thể cảm giác được võ công của người kia không đơn giản, rất có thể trên tay mình, chỉ là không biết người kia tại sao lại nhiều lần nhường cô như vậy, điều này khiến cô nhớ đến người tên Thác Bạc kia.
“Ngươi là Thác Bạc?” Khi Như Ý hỏi câu này mới cảm thấy phán đoán của mình hình như có sai sót, thân hình của người này rõ ràng không giống.
Có điều người kia khi nghe thấy hai từ Thác Bạc, động tác có hơi chững lại, lông mày cau lại.
“Nàng đã nhớ ra điều gì?”
Giọng nói trầm thấp mang theo sự ôn hòa, ánh mắt mong đợi nhìn Như Ý.
Như Ý hơi bất ngờ, cô mất trí nhớ, người này vậy mà lại biết, xem ra đối phương biết về cô không ít? Nghe giọng nói đó, rõ ràng là dùng giọng giả.
“Ngươi rốt cuộc là giúp Vệ quốc công hay muốn phá ông ta!?” Như Ý thật ra không có muốn đoán, đoán như thế này sợ rằng phải thức đến sáng.
người kia cau mày, không nói gì khiến Như Ý khá rốt cuộc: “Ngươi nếu như giúp, vậy chúng ta sẽ là kẻ thù, nếu như phá thì đừng dính đến việc kinh doanh của ta là được!”
Như Ý nói đến đây thì thấy sự mờ mịt của người kia, để hắn lại từ từ suy nghĩ đi, ngày mau cô còn có vụ làm ăn quan trọng phải làm!
Như Ý phi thân rời khỏi.
“Bên trên nói ngươi đã làm rất tốt, chỉ cần một bước cuối cùng thì ngươi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đến lúc đó sẽ trả lại người cho ngươi!” người kia nghiêm túc nói.
Dì Mộng có chút sửng sốt, còn có chút không chắc chắn: “Ngươi phải bảo đảm, tiểu thư nhà ta có thể an toàn trả về?” Dì Mộng sợ đối phương qua cầu rút ván, hoàn thành nhiệm vụ cũng không thả người.
người kia nhìn dì Mộng, mặt mày vô cảm nói: “Bên trên đã phân phó, người phụ nữ đó là nhân chứng sống không cần giữ lại, tránh đêm dài lắm mộng!”
Khi nói lời này mặt mày của hắn rất tàn nhẫn.
Dì Mộng rất king ngạc, thật sự không muốn lạm sát người vô tội, thế nhưng tên đã lên cung, thậm chí không thể nói dừng là dừng được.
người kia nhìn biểu tình của dì Mộng, cười khẩy: “Đừng nên đồng tình với kẻ khác, nên quan tâm đến an nguy của tiểu thư nhà ngươi!” người kia nói xong là biến mất.
Dì Mộng đứng ngây ra ở chỗ đó, suy nghĩ những lời người kia vừa nói, cảm xúc bị xáo trộn với nhau, không biết nên theo bên nào nữa.
Cuối cùng, lúc bình mình, ánh sáng đầu tiên chiếu xuống thì bà ta cũng đã có quyết định.
“Chủ tử, tra được lai lịch rồi!” Dì Phùng vui mừng chạy vài, thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của Như Ý, trong mắt lóe lên sự đau lòng.
Như Ý vừa rồi còn có chút mệt mỏi, một lát sau thì lấy lại tinh thần: “Chuyện gì?”
Thần sắc đó, hoàn toàn không có che giấu mà nhìn dì Phùng đang vui mừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!