CHƯƠNG 350: ĐỪNG LỘ DIỆN
Việc hiện tại nàng cần lo lắng là ở chỗ Vệ quốc công, nếu không vì thế thì hôm nay Thái hậu cũng sẽ không đột nhiên đến nói với hoàng thượng chân tướng gì đó. Tên Vệ quốc công ấy vậy mà lại biết chuyện này.
” Ý Nhi, có chuyện gì vậy ? ” Trác Lỗi sau khi trở về mới biết chuyện Như Ý vào cung, vẫn luôn lo lắng đợi nàng về, chỉ còn thiếu nước theo nàng vào cùng. Hiện tại thấy Như Ý trở về vội vàng chạy qua hỏi.
Như Ý thấy vẻ mặt sốt sắng của Trác Lỗi, trong lòng mềm nhũn. Nàng cũng không trực tiếp trả lời hắn mà chỉ hỏi một câu:
” Ca, Thác Bạc Liệt trước kia thích ta ư ? ”
Sắc mặt Trác Lỗi căng thẳng, ” Ý Nhi, sao muội lại hỏi câu này ? ”
Như Ý ngồi trên ghế , vẻ mặt lo lắng nhìn về phía hoàng cung ” Vừa nãy muội vào cung, muội thấy được tình cảm mà Thác Bạc Liệt dành cho muội trước kia, dường như rất sâu đậm, hơn nữa còn có thể cảm nhận được cảm giác ấy.”
Sắc mặt Trác Lỗi trầm xuống, ” Ý Nhi, muội nghĩ nhiều rồi, thời gian muội ở đó khá dài cho nên mới sinh ra cảm giác này, tự muội nghĩ xem, nếu Thác Bạc Liệt thực sự quan tâm muội, vậy sao lúc đầu còn làm muội bị thương. Hơn nữa còn làm muội rơi vào tình cảnh như bây giờ.”
Sau khi nói xong, Trác Lỗi có chút kích động giống như hắn mới là người từng trải qua chuyện này vậy.
Tuy Trác Lỗi rất trung thành với Thác Bạc Liệt nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao hắn luôn tỏ ra bài xích với hắn .
” Ca, huynh nói xem, sao Vệ quốc công lại biết được thân phận của huynh ?” Như Ý vẫn luôn hoài nghi chuyện này.
Trác Lỗi cũng cảm thấy chuyện này có chút vấn đề, ” Xem ra phải đi tìm hiểu một chuyến rồi! ” giọng hắn có chút thâm trầm.
Như Ý ngẫm lại cũng cảm thấy việc này cần điều tra rõ mới được, vì vậy kiên quyết nói : ” Vậy để muội đi cho ! ”
Có điều lần này đề nghị của nàng lại bị Trác Lỗi phản đối, ” Lần này để ta, dù sao thì vài huynh đệ bên Trác phủ vẫn quen thuộc với ta hơn, để muội đi e rằng bên kia không biết muội!” Lời này của Trác Lỗi nghiêm túc khác thường, cũng không cho phép từ chối.
Như Ý cảm thấy cũng có lí, nghĩ một chút rồi đồng ý với đề nghị của hắn.
Vệ quốc công lúc này đang ngồi trong phòng cùng một nhóm người bàn bạc bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
” Các vị thấy sao ? ” Vệ quốc công mặt mày rạng rỡ nhìn vài người ngồi bên cạnh, thận trọng mở lời.
Những người khác không ngừng tán thưởng, nhưng chẳng ai chủ động đưa ra ý kiến cá nhân, nói trắng ra thì là muốn xem chiều gió, gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ cần họ có thể đạt được lợi ích về phía mình thì họ sẵn sàng trở mặt.
Vệ quốc công nhìn dáng vẻ quanh co của mọi người, trong lòng phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười ôn hòa : ”Thế này đi, ta có thể đảm bảo đến lúc ấy các vị không những nhận được số tiền nên có, mà còn có thể thăng quan tiến chức, mọi người xem thế nào, nếu không thì ta sẽ giấy trắng mực đen viết ra rõ ràng.”
Vệ quốc công xoay mặt, hạ nhân vội vã cầm giấy mực qua.
Vài người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mới gật gật đầu tỏ ý bằng lòng ra tay giúp đỡ chuyện này, có điều lời nói ra còn mang chút ý tứ thâm sâu, ” Nghe được lời này của Vệ quốc công, chúng tôi đương nhiên là đứng về phía ngài rồi, có điều vẫn nên viết rõ ra, đến lúc ấy mới có thể thấy được chúng ta đồng tâm hiệp lực thế nào! ”
Vệ quốc công gật đầu, viết rõ mọi thứ. ” Các vị xem như thế này đã ổn chưa ? ” hắn nhìn tờ giấy trên tay mỗi người, cười sảng khoái hỏi.
Vài người hỏi ý kiến nhau cuối cùng gật đầu, việc này coi như đã xong, bước tiếp theo chỉ còn đợi thời cơ tạo phản nữa thôi.
Cuối cùng thì trên mặt Vệ quốc công cũng lộ ra chút ý cười.
Như Ý sở dĩ biết rõ sự việc có biến cố là bởi vì trùng hợp, đầu tiên là người bên phe thái hậu đi theo hoàng thượng đến ” trại từ thiện ” của nàng, cho nên mới bị nàng phát hiện.
Sau đó là việc Trác Tuấn cho bồ câu gửi thư đến, mặc dù không nói rõ nhưng Như Ý có thể đọc ra được vài điểm trong đó, nên không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian chạy qua phủ của Thác Bạcg Minh Hạo, trên đường đi nghĩ đến món đồ bản thân trộm được từ phủ của hắn liền tập tức bất lực, hơn nữa cũng không nghĩ đến có thể trùng hợp như vậy, vừa vặn đúng lúc thái hậu nói ra lời kia.
Lúc ấy cũng không phải là Như Ý muốn giải vây giúp thái hậu, chỉ là nàng không muốn hoàng thượng biết được thái hậu và Vệ quốc công là cùng một phe, như vậy sẽ khiến hoàng thượng càng thêm nghi ngờ Trác phủ.
” Đi đường cẩn thận, võ công của huynh nếu như không phải gặp chuyện bất đắc dĩ thì đừng để bị lộ ! ” Như Ý giúp Trác Lỗi thu dọn đồ đạc, không yên tâm dặn dò hắn.
Trác Lỗi nhìn dáng vẻ bận rộn của nàng, trong lòng ấm áp, hắn tự thề với lòng, nhất định phải để cho Như Ý sống một cuộc sống yên bình. Hắn biết rõ thực ra tính cách của Như Ý rất lạnh nhạt, nàng luôn mong muốn có một cuộc sống thoải mái, nhàn hạ, chỉ khi ở trước mặt mình mới lộ ra vẻ hoạt bát, trẻ con.
” Các người phải báo cạo lại hành tung của Như Ý cho ta, ta không muốn nàng ấy lại xảy ra chuyện gì bất trắc.” Trác Lỗi phân phó thuộc hạ, ánh mắt không chút dao động. Quay sang nhìn Mộng Di vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh, sau đó lên ngựa rời đi.
Hàn nhìn về phía Trác Lỗi rời đi nghĩ, hắn có thể thấy rõ được ngoài việc để ý đến Như Ý thì còn có quan tâm đến nàng, nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ, Trác Lỗi nhất định sẽ không để Như Ý lại một mình. Ánh mắt nhìn Mộng Di của Trác Lỗi hắn cũng biết, tuy hắn hiểu cho việc nóng lòng cứu chủ nhân của Mộng Di nhưng hành động bồng bột như vậy suýt nữa đã làm hỏng chuyện lớn rồi.
” Mộng Di, ngươi biết chủ nhân không phải là không muốn tha thứ cho ngươi, chỉ là ngươi phạm lỗi, lại còn là việc của chủ mẫu, chủ nhân với Như Ý cô nương vẫn luôn cố gắng tìm cách để chủ mẫu không bị thương tổn, cho nên ngươi đừng có oán giận. Lần sau cũng đừng có tự ý quyết định, ánh mắt vừa nãy của chủ nhân ngươi nên hiểu là gì rồi đấy ! ” Vốn dĩ không muốn nhiều lời, nhưng Hàn nhìn thấy ánh mắt của Mộng Di vẫn còn chút oán giận, nóng nảy, hắn sợ nàng lại làm ra chuyện gì đó cho nên mới mở miệng nhắc nhở.
Mộng Di đối với sự không yên lòng của Hàn nặng nề gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trác Lỗi không quản gió rét lạnh lẽo của mùa đông, bình tĩnh cầm dao rạch một đường trên mặt mình. Sắp đến vùng biên giới hai nước, hắn muốn xem xem rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao Vệ quốc công lại tra ra được thân phận của mình, mặc dù hắn muốn nói với hoàng thượng nhưng dựa vào cách này e là sẽ bị lộ, hơn nữa còn bị tên Vệ quốc công kia nghi ngờ.
” Mấy người các người phải khai báo trung thực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? ” Trác Tuấn cảm thấy gần đây ánh mắt Vệ quốc công nhìn mình có điểm gì đó không đúng, ban đầu hắn cho là bản thân nghĩ nhiều, cho nên tưởng là mình hiểu sai, nhưng vài ngày gần đây mấy đệ đệ rõ ràng luôn tránh mặt hắn, mà cho dù nhìn thấy hắn trên mặt cũng lộ ra vẻ lúng túng, hoảng hốt.
Hắn lớn lên cùng bọn họ, với những hành động này thực ra hắn đã hiểu rõ.
” Nói cho ta biết, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.” vừa thấy bọn họ cúi đầu trầm mặc, trong lòng Trác Tuấn càng sốt ruột, nhìn bọn họ nói.
Mấy người vừa nghe như vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang nhìn Trác Lỗi, sau đó phát hiện hắn cũng đang nhìn mình thì lại vội vàng cúi đầu.
” Nói cho ta biết hay là muốn ta dùng gia pháp trị các ngươi hả ? “Trác Tuấn dùng khí thế giết địch ở chiến trường quát lớn một tiếng.
Cơ thể mấy người run lên, tất cả đều quỳ xuống.
” Nhị ca, huynh đừng hỏi nữa, dù sao cũng là đệ sai, huynh phạt đệ là được rồi ! ” Vốn dĩ Trác Uy đã thấy rất áy náy với hành động lỗ mãng của mình đối với Trác Tuấn , hôm nay lại bị Trác Tuấn mắng như vậy, lại không muốn hai đệ đệ của mình chịu khổ, bèn thừa nhận.
Trác Tuấn vừa nghe được câu này của hắn, trừng mắt, hai bên trán nổi gân xanh, hừ lạnh :” Ngươi cho rằng ta không dám à ?”
Tiểu tứ, tiểu ngũ thấy Trác Tuấn nói vậy bèn chạy lại quỳ xuống dập đầu : ” Nhị ca, lần này làm sai là bọn đệ, là bọn đệ lôi kéo tam ca, lúc đầu nếu tam ca không cứu đệ, huynh ấy cũng sẽ không bị trúng độc, cũng không bị Vệ quốc công bắt được. ” Tiểu ngũ vội vàng đem sự thật nói ra.
Trác Tuấn tức giận nhìn các đệ đệ, tay run lên, hắn vậy mà lại không biết trước đó còn xảy ra chuyện này. Cuối cùng chỉ biết thở dài nhìn 3 người :” Vậy tại sao lúc trở về các ngươi không nói, có biết là nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ khiến cả Trác gia chúng ta mất mạng không hả !?’
Trác Tuấn nói lời này, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, Trác phủ hắn dùng công sức bao nhiêu năm gây dựng, cũng đã đồng ý với phụ thân phụ mẫu gánh vác Trác phủ.
Ba người vừa nghe lời nói của Trác Tuấn, trong lòng hổ thẹn, đầu càng cúi thấp hơn.
” Các ngươi đã nói những gì với Vệ quốc công rồi ?” Tuy sự việc không còn đơn giản nữa, nhưng hắn vẫn tin mấy đệ đệ này của hắn sẽ không ngu đến mức đem toàn bộ dâng cho người ngoài, có điều bọn họ chắc chắn đã tiết lộ gì đó rồi, nếu không giờ phút này sẽ không có cái bộ dạng như bây giờ.
2 đệ đệ nhìn tam ca bên cạnh, dường như cũng biết lúc này chỉ có tam ca mới có thể trả lời được.
” Hắn chỉ hỏi bọn đệ, đại ca của bọn đệ là ai…cái khác bọn đệ đều không nói !” Trác Uy bị ánh mắt của Trác Tuấn dọa sợ.
” Các ngươi có biết nói như vậy không những sẽ khiến đại ca rơi vào nguy hiểm, mà còn đẩy chúng ta vào chỗ chết không ?” Tuy Trác Tuấn nghe được lời này không đến mức lo lắng như trong tưởng tượng nhưng vẫn vô cùng tức giận.
” Các người nghĩ xem làm thế nào để nhận tội với đại ca đi !”
” Không cần, ta đến rồi đây !” trong lúc mọi người đang nói chuyện, Trác Lỗi đã trên đường đến nơi.
Trác Tuấn cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng chuẩn bị chạy ra đóng cửa chính, dáng vẻ giống như tên trộm lén lén lút lút.
” Không cần đóng !” Nếu Trác Lỗi đã đến đây lộ liễu như vậy thì tự nhiên cũng không sợ bị người khác biết.
” Nếu đã biết rồi thì cần gì phải che giấu nữa !” Trác Lỗi cười ôn hòa ” Các đệ cũng đừng vì chuyện này mà phiền muộn, chuyện cũng đã rồi, vậy thì bây giờ chúng ta cần nghĩ xem là nên làm thế nào chứ không phải ở đây quở trách ai sai ai đúng .”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!