CHƯƠNG 384: KHÔNG PHẢI NGƯỜI CŨNG KHÔNG PHẢI THÚ
Trác lão tướng quân không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Kinh thành, cứ nhìn mãi như thế, ánh mắt mang theo chờ đợi không tên, nhưng có lẽ còn có thứ gì khác.
Như Ý nhìn không hiểu thứ đó, cô không biết rốt cuộc bên trong ẩn chứa bao nhiêu bí mật, nhưng mục đích cô đến hôm nay chính là muốn biết rõ ràng bí mật trong đó.
“Cha, người đừng yên lặng, không cần phải nhịn nữa, nói với Như Ý đi, Như Ý có thể giải quyết, cha xem, bên cạnh Như Ý còn có thần thú nữa đây, con chính là người được định mệnh sắp đặt, người giải quyết những việc lộn xộn này, cho nên nói với Như Ý được không?”
Rõ ràng Như Ý thấy Trác lão tướng quân muốn nói gì đó, nhưng ông ta như bị gì vậy, hoàn toàn không thể nói ra tiếng mình muốn và cô muốn, chỉ phát ra tiếng a a.
Cuối cùng Như Ý cũng biết, thì ra vì muốn bảo vệ bí mật, cũng vì ông ta từng thừa nhận điều gì đó, nếu không sẽ không trở nên đau khổ như vậy, nếu không vì sao chẳng thể phát ra tiếng, chỉ có thể a a chứ.
“Bạch Dực, ngươi có biết đây là chuyện gì không? Vì sao cha chỉ có thể phát ra tiếng này thế?” Như Ý không hiểu, cô không biết nên trò chuyện với Trác lão tướng quân bằng cách nào.
Nhưng không biết vì sao, Như Ý thấy Bạch Dực nhíu mày, sau đó im lặng suy nghĩ, tiếp theo, Như Ý phát hiện ra kỳ tích, thần thú phát ra tiếng a giống như cha mình, nói cách khác cha có thể trao đổi với Bạch Dực.
Như Ý nhìn thấy Bạch Dực trao đổi với cha mình bằng tiếng thú, Như Ý còn thấy nó lúc thì nhíu mày, lúc thì vui vẻ, lúc thì đau buồn, đủ loại cảm xúc, toàn bộ đều bày ra trước mặt Như Ý, khiến cô khó mà tin được đây là biểu cảm một con thần thú nên có, tuy cô biết đây là một con thần thú không tầm thường.
Vào lúc Như Ý đang tò mò đứng nhìn, thần thú lại nói với cô: “Đi mau!”
Nói xong lập tức cắn ống quần Như Ý, cứng rắn kéo đi.
“Này, thần thú, chuyện gì vậy?” Như Ý rất nghi ngờ, tuy cô không giãy dụa, nhưng cô biết chắc chắn có chuyện gì không bình thường, nếu không thần thú cũng sẽ không cảnh giác như vậy.
Ra khỏi cái trạch viện kia, thần thú Bạch Dực biến lớn lên, nhìn Như Ý, cánh lập tức mở ra, ra hiệu bảo cô đi lên.
Như Ý nhíu mày nhìn cái trạch viện kia, leo lên lưng Bạch Dực.
Bạch Dực bay rất nhanh, còn nhanh hơn bình thường nữa, giống như đang trốn tránh điều gì đó, không biết vì sao Như Ý mơ hồ nghe thấy tiếng kêu a a vang lên trong tiếng gió, rõ ràng đã bay xa như vậy nhưng Như Ý vẫn có thể nghe thấy, tuy chỉ là mơ hồ.
“Thần thú, quay lại!” Như Ý như nghĩ đến điều gì đó, ra lệnh cho thần thú.
Nhưng lần này Bạch Dực không nghe theo lời Như Ý, mà bay thẳng về phía xa.
Như Ý cau mày: “Nếu mi không trở về, ta sẽ trực tiếp nhảy xuống!” Tuy Như Ý giống uy hiếp, nhưng Bạch Dực hiểu tính cách của cô, nếu mình thật sự không quay về, e rằng Như Ý sẽ thật sự nhảy xuống, cô chính là người như thế.
Thần thú đáp xuống đất, Như Ý nhìn về phía này, không có gì cả, một mảnh tối đen, đi ra khỏi cánh chim của thần thú, nhưng cũng chỉ là phạm vi nhỏ.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!” Như Ý không phải kẻ ngốc, tuy không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng cô có thể chắc chắn khi nãy Bạch Dực nghe thấy cha mình nói gì đó, cho nên mới lo lắng rời đi như thế.
Bạch Dực đi tới trước mặt Như Ý, ngoan ngoãn cọ cọ bên cạnh cô.
Thấy Như Ý không quan tâm đến mình, cuối cùng vẫn thở dài, quá thông minh đúng là một chuyện khốn khổ, ví dụ như Như Ý lúc nãy: “Khi nãy ta trao đổi với Trác lão tướng quân, ông ta nói có nhiều lời bây giờ không phải lúc đến nói, chỉ bảo người coi chừng Vệ quốc công và Thái Hậu, chuyện khác thì ông ta đều ấp a ấp cũng, cũng không nói gì quá rõ ràng!”
Như Ý nghe thấy Bạch Dực nói, có chút không chắc chắn quay đầu qua, muốn nhìn ra manh mối từ trong mắt nó: “Mi không phải đang gạt ta chứ? Hai người thật sự chỉ nói bao nhiêu thôi sao?”
Thật ra Bạch Dực không hề thấy kỳ lạ vì sự nghi ngờ của Như Ý, đổi thành ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, huống chi còn là Như Ý thông minh. Bạch Dực gật đầu, ngầm thừa nhận câu hỏi của Như Ý.
Như Ý nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút kỳ lạ: “Bạch Dực, mi phải biết ta là một người không thích bị lừa gạt, cho dù là xấu xa hay là có ý tốt!”
Bạch Dực sửng sốt, lập tức luống cuống như một đứa nhỏ làm sai chuyện.
“Chủ tử, không phải không muốn nói, mà nói ra Trác lão tướng quân sẽ gặp nguy hiểm, nếu người không quan tâm, vậy ta có thể nói!” Bạch Dực biết Như Ý nhìn qua hờ hững với mọi thứ, nhưng cô không phải người máu lạnh, ngược lại cô là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cho dù từng bị tổn thương nhiều như vậy, nhưng cô vẫn muốn giữ vững khí phách làm người của mình.
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Dực kiên định như thế, cuối cùng Như Ý cũng thỏa hiệp, nhưng vì sao phải dè chừng Vệ quốc công và Thái Hậu chứ, không phải Vệ quốc công đã bị bắt rồi sao? Còn Thái Hậu, chẳng lẽ còn có chuyện khác ư? Như vậy có phải nghĩ là hướng điều tra sự thật của mình nên là Thái Hậu không, bây giờ vì Vệ quốc công đã bị bắt, hành động từ chỗ ông ta cũng không nhìn ra kết quả gì.
Như Ý hiểu rõ bắt đầu phác họa ở trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực: “Bạch Dực, sao khi nãy lại kích động rời đi như thế!” Cô thật sự không hiểu, những người đó đã bị mình làm ngất hết rồi, nếu muốn tỉnh táo lại, e rằng còn phải xem mình có cho phép không, dù sao trong tay mình vẫn còn ngân châm.
“Cái này chính là yêu cầu của Trác lão tướng quân!” Vẻ mặt của Bạch Dực hơi kỳ lạ, như đang kiềm nén điều gì vậy.
Hình như nó không biết che giấu cảm xúc của mình, cho nên chẳng mấy chốc đã bị Như Ý nhìn ra.
Như Ý vỗ nó, bình tĩnh nói: “Có gì thì nói đó đi, tuy không muốn để ta nhìn thấy, nhưng dù sao ta đã nghe thấy rồi, như vậy vẫn nên để ta biết, đừng che giấu nữa!”
Bạch Dực gật đầu, nó cũng có suy nghĩ này, nhưng vì không tiện nói, cho nên mới khó chịu như vậy.
“Thật ra cứ cách mỗi tháng Trác lão tướng quân sẽ phát điên một lần, sau đó sẽ trở thành dáng vẻ không phải người cũng không phải thú, ông ta không muốn để người nhìn thấy, cho nên mới bảo ta nhanh chóng dẫn người rời đi, hơn nữa mỗi lần thay đổi đều sẽ vô cùng đau khổ, người có biết bướm phá kén mà ra không, cái loại thay đổi này sẽ phải trải qua đau khổ như thế đấy, người nói xem sao ông ta có thể để con gái của mình nhìn thấy mình như thế được, có lẽ người hiểu ông ta muốn giữ gìn danh dự cuối cùng của mình!”
Khoảnh khắc đó, như có thứ sắc bén gì đó từng chút đâm vào lồng ngực mình, hơn nữa càng đâm càng sâu, giống như muốn xuyên thấu vậy.
Như Ý hiểu cái loại đau đớn này không thể để con mình nhìn thấy, sao cô có thể không hiểu được chứ, vì chính cô cũng là mẫu thân của một đứa nhỏ, nhưng bây giờ con của mình ở phương nào, cô lại không hề hay biết.
Như Ý chán nản ngồi dưới đất, nhìn bầu trời tăm tối kia, giống như bản thân cô vậy, cứ thế lẳng lặng chờ đợi bình minh lên, nhưng có bao nhiêu người thấy được bình minh, còn có bao nhiêu người bị hiện thực tàn khốc kia làm chết trong đêm đen không thể nhìn thấy bình minh chứ.
“Chủ tử, người từng nói người có ta, người chính là một người vạch trần sự thật, cho nên người không thể suy sụp như vậy được, nếu không cũng không biết có bao nhiêu người phải bị kéo vào trận chiến này nữa.
Thần thú thấy Như Ý sa sút như vậy, đau lòng nói.
Không biết Như Ý nghe thấy Bạch Dực nói, hay là tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi, suy sút chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho nên lúc này Như Ý đứng dậy, trên mặt đã giấu đi tất cả đau lòng, trở thành bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt vẫn kiên định như thế, cô từng nói tất cả mọi chuyện đều do mình kết thúc, như vậy thì để cô đến vạch trần đi.
“Đi thôi, thần thú, chúng ta đi tìm quyển sách kia, ngươi nghĩ nó sẽ ở trong tay ai đây?” Với con đường kế tiếp của mình, Như Ý vẫn không biết nên đi đâu thì tốt hơn, bây giờ nhìn qua điểm quan trọng của vấn đề là ở chỗ Thái Hậu, nhưng có thể lấy được tin tức gì chứ.
Chỉ là khi Như Ý đến Hoàng cung, vì một người thần bí xuất hiện, ngược lại đã cho cô phương hướng của những vấn đề này, cũng vén lên một tầng vải mỏng của sự thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!