CHƯƠNG 393: NÀNG CHỈ LÀ THÊ TỬ CỦA TRẪM
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Đối với chuyện tối hôm qua, đến giờ suy nghĩ của Thác Bạt Liệt vẫn khá lộn xộn, hắn chỉ nhớ hai người dùng bữa với nhau, sau đó thì lên giường, hắn còn có hơi không quá rõ ràng.
“Bẩm Hoàng Thượng, sau khi Hoàng thượng cũng ăn bữa tối với Bình tài nhân, hai người vẫn luôn ở trong phòng, nô tài luôn canh giữ ở ngoài cửa!” Thật ra Lý công công cũng không hiểu vấn đề của Thác Bạt Liệt lắm, cho dù lúc trước Hoàng thượng lật bài cũng chưa từng tích cực như vậy, mà bây giờ Hoàng Hậu nương nương về rồi, sao Hoàng Thượng… Nhưng chuyện của chủ tử, một nô tài như ông ta cũng không hỏi được. Ông ta chỉ cảm thấy có lẽ tối hôm qua Hoàng thượng quá tức giận, cho nên dùng cách này nói với Hoàng Hậu ai mới là người có quyền.
“Không có chuyện gì khác nữa sao?” Thác Bạt Liệt vẫn không chắc chắn lắm, rõ ràng hắn cảm thấy mình không phải người đa tình như vậy, hơn nữa còn không có cảm giác với những nữ nhân này.
Lý công công nghe Thác Bạt Liệt hỏi như vậy, tuy Hoàng thượng mê muội không nhớ rõ cái gì cả, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ báo cáo chi tiết chuyện tối hôm qua: “Tối hôm qua Hoàng Hậu nương nương đã đến, sau đó nhìn thấy Hoàng thượng và Bình tài nhân…”
“Đủ rồi!” Câu tiếp theo không cần phải nói Thác Bạt Liệt cũng hiểu được, hắn vừa nghĩ tới Như Ý sẽ đau lòng đến mức nào, vội vàng đi lâm triều.
Vừa lâm triều xong thì chạy đến cung Phượng Nghi của Như Ý.
Khi đi tới cửa, hắn nghe thấy lời Tử Yên nói với Như Ý, trong lòng hài lòng với Tử Yên hơn, nhưng phản ứng của Như Ý lại vượt ngoài dự đoán của hắn, có vẻ quá mức bình tĩnh, còn có chuyện Như Ý nói, hắn lại nghe không hiểu.
“Như Ý…” Thác Bạt Liệt gọi một tiếng, mọi người biết điều chuẩn bị lui ra.
“Bản cung cho các cô lui xuống rồi sao? Đều đứng lại cho bản cung!” Như Ý đứng dậy, uy nghiêm quát to.
Những người khác đều sững sờ đứng tại chỗ.
“Đi xuống hết cho trẫm!” Sắc mặt Thác Bạt Liệt u ám, nhíu mày, liếc mắt nhìn mọi người, ánh mắt lạnh như băng không có chút tình cảm.
Những người đó vừa nghe Hoàng thượng ra lệnh, sao còn dám ở lại nữa.
“Đứng lại, chẳng lẽ các cô quên chủ tử thật sự của cung Phượng Nghi này là ai rồi sao?” Như Ý lớn tiếng quát mọi người.
Lúc này, những cung nữ chỉ có thể thầm kêu khổ, đi cũng không được, không đi cũng không được, hai người đều là chủ tử, đắc tội ai cũng không có quả ngọt mà ăn.
Như Ý hừ lạnh: “Không biết sao Hoàng thượng lại rảnh rỗi đến cung Phượng Nghi ngồi vậy, ở đây không hoan nghênh ngài, ngài có thể đi rồi!” Như Ý không hề nể mặt đối phương, thẳng thắn đuổi người.
Thác Bạt Liệt sầm mặt, sắc mặt đó còn đen hơn cả than, có chút không nén được cơn giận vì lời nói thẳng như ruột ngựa của Như Ý: “Như Ý, nhớ kỹ thân phận của nàng, trẫm là Hoàng Thượng, nàng chỉ là thê tử của ta thôi!” Thác Bạt Liệt vốn không muốn nói lời tàn nhẫn, nhưng nhiều người ở đây như vậy, hắn nhất định phải giữ vững uy nghiêm của Hoàng Thượng.
Như Ý như cố tình gây chuyện, cười khinh thường: “Hoàng Thượng, lời này của ngài, tôi là thê tử của ngài ư? Tôi thấy chẳng mấy chốc sẽ không phải nữa rồi, tối hôm qua ngài và Bình tài nhân phối hợp tốt như vậy, tôi thấy hai người mới là một cặp trời sinh đấy!” Như Ý tiếp tục gay gắt, hoàn toàn không quan tâm có người ở đây, lời nói của cô ngày càng khó nghe hơn.
“Như Ý!” Thác Bạt Liệt bước tới trước mặt Như Ý, nhìn chằm chằm vào cô: “Trẫm muốn cùng nữ nhân nào, chẳng lẽ còn phải nói rõ với Hoàng Hậu hay sao!”
Như Ý cười lạnh: “Thần thiếp nào dám, nhưng tốt nhất Hoàng thượng nên hiểu rõ, nếu muốn giữ lại thần thiếp, thì thần thiếp thật sự phải quản lý rồi!” Nói xong, cô còn cười ha ha ra tiếng.
“Đừng hòng!” Thác Bạt Liệt nắm lấy hàm dưới của Như Ý, xoay người quát to với mọi người: “Đều cút hết cho trẫm, đừng để trẫm phải nói nữa, nếu không chỉ có thể bị ném ra ngoài!”
Những cung nữ kia lập tức vội vàng chạy trối chết, sao còn quan tâm là ai quát to nữa, có thể ra khỏi cái cửa này mới là quan trọng nhất.
Đợi mọi người đều biến mất khỏi đại sảnh của cung Phượng Nghi, Như Ý thu lại vẻ mặt tức giận, trở nên bình tĩnh.
“Thác Bạt Liệt , ngài siết đau quá, buông ra trước rồi nói!” Nói xong, cô búng tay, vừa khéo trúng lên đốt ngón tay của Thác Bạt Liệt, hắn chỉ cảm thấy ngón tay tê dại, Như Ý đã thoát khỏi sự trói buộc của tay hắn, ngồi ở chỗ cách hắn không xa, xoa cằm mình.
“Thác Bạt Liệt, ngài ra tay thật độc ác!” Như Ý bĩu môi, uất ức nói, còn dùng hai bàn tay mảnh khảnh của mình xoa lên chỗ bị Thác Bạt Liệt siết khi nãy.
Thác Bạt Liệt nhất thời không hiểu gì, sự chênh lệch trước sau của Như Ý thế này cũng hơi lớn rồi đó, tuy Như Ý khi nãy hắn cảm thấy thật sự hơi khó chấp nhận, nhưng so với Như Ý bình tĩnh, còn có chút làm nũng bây giờ, hắn thà rằng tin lúc trước mới là Như Ý, ít nhất Như Ý như thế là đang tức giận, trút giận xong là được rồi, cũng chứng minh cô để ý đến mình.
Vừa thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thác Bạt Liệt , Như Ý cũng không vui, nhớ tới khi nãy mình tự phá hủy hình tượng diễn một tuồng với Thác Bạt Liệt , người này còn có dáng vẻ như thế: “Này, Thác Bạt Liệt, vẻ mặt đó của ngài là sao, tôi đã nể mặt ngài lắm rồi, cửa cũng đã đóng, tôi mới dễ nói chuyện, đương nhiên cảnh khi nãy là diễn cho người khác xem, dáng vẻ này của ngài là thế nào đấy!”
Thác Bạt Liệt vừa nghe lời này, càng mơ hồ hơn, tuy cảm thấy đây mới đúng với cách làm của Như Ý thông minh, nhưng hắn vẫn không hiểu là xảy ra chuyện gì.
Như Ý đến bên tai Thác Bạt Liệt nói nhỏ mấy câu, giải thích suy nghĩ và phỏng đoán của nàng với Thác Bạt Liệt, chỉ chốc lát, sắc mặt của hắn đã trở nên xán lạn như bầu trời bên ngoài, thoáng cái đánh tan tất cả mây mù.
“Không ngờ nàng lại tin tưởng trẫm như vậy!” Tảng đá trong lòng Thác Bạt Liệt buông xuống, sau đó được lấp đầy cảm giác hạnh phúc.
Như Ý ngồi xuống trên người Thác Bạt Liệt, ôm lấy cổ hắn nói từng chữ: “Tin tưởng là đương nhiên, nhưng sẽ không dung túng, còn có chuyện tối hôm qua nữa, việc này qua rồi vẫn phải xem xét lại, ngài xem trên người ngài vẫn còn mùi son phấn của người phụ nữ khác đấy!” Như Ý cố ý đẩy Thác Bạt Liệt, vẻ mặt ghét bỏ.
Tuy trong lòng Thác Bạt Liệt vẫn có chút sợ hãi, nhưng vẫn tốt hơn chiều hướng phát triển của sự việc khi nãy nhiều.
“Vậy nàng nói xem, bây giờ nên làm thế nào là tốt nhất!” Thác Bạt Liệt muốn nghe kế hoạch tiếp theo của Như Ý.
Như Ý chớp mắt, im lặng suy nghĩ một lát, sau đó vui vẻ nhướng mày, nở nụ cười mê hoặc nhìn Thác Bạt Liệt: “Tôi cảm thấy mình tức giận rồi, có lẽ sẽ trở về nhà mẹ đẻ nhiều hơn, Hoàng thượng cảm thấy thế nào, e rằng như thế càng tiện cho vài người làm việc hơn!” Khi Như Ý nói đến hai chữ làm việc, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn Thác Bạt Liệt nói.
Thác Bạt Liệt vừa nghe Như Ý trở về nhà mẹ đẻ, lại nghĩ đến Trác Lỗi, sắc mặt không được tốt lắm, muốn từ chối.
Nhưng bây giờ Như Ý nắm được điểm yếu của Thác Bạt Liệt, hoàn toàn không sợ hãi: “Huynh ấy là ca ca của tôi, hơn nữa tối hôm qua ngài đã chơi…”
“Được rồi!” Hắn không chịu được Như Ý nói đến chuyện tối hôm qua, trong lòng nặng nề, nhưng vẫn đồng ý với Như Ý.
“Thái Hậu, hiệu quả của thuốc này tốt thật!” Bây giờ Bình tài nhân vừa hưng phấn vừa hạnh phúc, có vẻ hơi đắc ý quên mình rồi.
Thái Hậu khẽ cau mày, cho người bên cạnh một ánh mắt, Từ Nhị hiểu được, bảo nha hoàn bên cạnh đi xuống.
“Có lẽ ai gia từng nhắc ngươi, mọi chuyện phải cẩn thận, ngươi không chú ý như vậy, e rằng chuyện vẫn chưa hoàn thành, người đã bị bán đứng trước rồi!” Thái Hậu nói chuyện trầm thấp, dường như cũng không nghe ra tức giận gì, nhưng người hiểu bà ta đều biết, lúc này bà ta không hề vui vẻ.
Bình tài nhân vừa nghe lời nói của Thái Hậu, đương nhiên biết mình đuối lý, vội vàng cười cười nhận lỗi: “Thần thiếp biết sai rồi!”
Thái Hậu thấy Bình tài nhân ngoan ngoãn như vậy, cũng không định làm khó nàng ta, nói thẳng: “Tiếp theo, thật ra chuyện của ngươi rất đơn giản, cũng sẽ khiến ngươi rất vui vẻ, tiếp tục quyến rũ Hoàng Thượng, nhưng đừng quá rêu rao, ngươi phải hiểu chừng mực, một là đừng chỉ vì cái trước mặt, hai là đừng tự cho rằng mình thông minh!”Thái hậu buông cái tách trong tay xuống, phát ra tiếng vang lớn.
Bình tài nhân cúi đầu, nhỏ giọng vâng dạ.
Thái Hậu cũng biết lời này khó nghe, nhưng bà ta là người từng trải, trong kẻ mạnh vẫn còn kẻ mạnh hơn, bà ta nhất định phải bảo Bình tài nhân cẩn thận.
“Đừng mơ mộng hão huyền gì, phải biết viên thuốc này nếu chỉ là đồ tốt, vậy có bao nhiêu nữ nhân muốn nó chứ, đương nhiên thuốc này cũng có chỗ bất lợi của nó, bây giờ tạm thời không nói với ngươi, sau này ngươi sẽ biết thôi!” Thái Hậu chơi trò vòng vo rất hay, không có nói rõ, nhưng đã đủ dọa Bình tài nhân sợ hãi.
“Từ Nhị, bây giờ Hoàng thượng ở đâu?” Thái Hậu ngẩng đầu hỏi Từ Nhụy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!